10.08.2024
Editor: Fino
Sáng sớm hôm sau, Trần Nghiên và Tống Tịnh Nguyên bay về Giang Bắc.
Theo ý của Trần Nghiên là để Tống Tịnh Nguyên chuyển đến sống cùng anh ngay, nhưng Tống Tịnh Nguyên nói rằng hợp đồng thuê nhà còn vài tháng nữa mới hết, nên cô sẽ chuyển đến sau khi hợp đồng kết thúc.
"Anh không quan trọng bằng tiền thuê nhà của em sao?" Trần Nghiên giữ cô lại trong xe, không cho cô xuống, đưa tay véo mặt cô.
Tống Tịnh Nguyên ngoan ngoãn đáp lại: "Không thể lãng phí."
"Vậy chẳng phải em nên bồi thường cho anh sao?"
Ánh sáng trong xe mờ tối, Trần Nghiên đặt tay lên vô lăng, một nửa khuôn mặt anh bị bóng tối che khuất, đôi môi mỏng hơi cong lên, đuôi mắt nhướng lên, ánh mắt đen láy ẩn chứa sự mệt mỏi, và một chút tâm tư xấu xa không thể che giấu.
Tống Tịnh Nguyên bỗng đỏ mặt, ngượng ngùng một lúc rồi tiến lại gần hôn vội lên mặt anh.
Nụ hôn mềm mại vừa chạm vào thì rời đi.
Trần Nghiên nhướng mày, cười xấu xa nhìn cô: "Vừa rồi em hôn anh à?"
"Không thì sao?"Tống Tịnh Nguyên trừng mắt nhìn anh.
Biết rõ còn hỏi.
"Quá nhanh." Trần Nghiên lười biếng, "Anh không cảm nhận được gì, không thể tính là hôn."
"..."
Tống Tịnh Nguyên mím môi, nghiêng đầu và hôn nhẹ lên mặt anh một lần nữa, tai đỏ bừng, cô hỏi: "Giờ đã cảm nhận được chưa?"
"Cảm nhận thì rồi, nhưng hôn mặt không thú vị lắm." Trần Nghiên bắt đầu ngả ngớn, chạm vào môi mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-trao/3633007/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.