Sáng sớm hôm sau, Trần Nghiên và Tống Tịnh Nguyên bay về Giang Bắc.
Theo ý của Trần Nghiên là để Tống Tịnh Nguyên chuyển đến sống cùng anh ngay, nhưng Tống Tịnh Nguyên nói rằng hợp đồng thuê nhà còn vài tháng nữa mới hết, nên cô sẽ chuyển đến sau khi hợp đồng kết thúc.
"Anh không quan trọng bằng tiền thuê nhà của em sao?" Trần Nghiên giữ cô lại trong xe, không cho cô xuống, đưa tay véo mặt cô.
Tống Tịnh Nguyên ngoan ngoãn đáp lại: "Không thể lãng phí."
"Vậy chẳng phải em nên bồi thường cho anh sao?"
Ánh sáng trong xe mờ tối, Trần Nghiên đặt tay lên vô lăng, một nửa khuôn mặt anh bị bóng tối che khuất, đôi môi mỏng hơi cong lên, đuôi mắt nhướng lên, ánh mắt đen láy ẩn chứa sự mệt mỏi, và một chút tâm tư xấu xa không thể che giấu.
Tống Tịnh Nguyên bỗng đỏ mặt, ngượng ngùng một lúc rồi tiến lại gần hôn vội lên mặt anh.
Nụ hôn mềm mại vừa chạm vào thì rời đi.
Trần Nghiên nhướng mày, cười xấu xa nhìn cô: "Vừa rồi em hôn anh à?"
"Không thì sao?"Tống Tịnh Nguyên trừng mắt nhìn anh.
Biết rõ còn hỏi.
"Quá nhanh." Trần Nghiên lười biếng, "Anh không cảm nhận được gì, không thể tính là hôn."
"..."
Tống Tịnh Nguyên mím môi, nghiêng đầu và hôn nhẹ lên mặt anh một lần nữa, tai đỏ bừng, cô hỏi: "Giờ đã cảm nhận được chưa?"
"Cảm nhận thì rồi, nhưng hôn mặt không thú vị lắm." Trần Nghiên bắt đầu ngả ngớn, chạm vào môi mình, "Đến đây, vợ yêu, hôn chỗ này."
Tống Tịnh Nguyên nghi ngờ anh được voi đòi tiên, quay mặt đi không nhìn anh.
"Đang nói chuyện với em mà, sao lại không để ý đến anh?"
Tống Tịnh Nguyên vẫn quay lưng lại với anh, khô khan nói: "Cái đó thì em không biết."
"Không biết?" Trần Nghiên bật ra một tiếng cười nhẹ từ mũi. Tống Tịnh Nguyên chưa kịp phản ứng, cô đã cảm thấy trời đất quay cuồng rồi bị đè lên ghế, Trần Nghiên áp sát người lên, một tay giữ chặt gáy cô, hôn mạnh xuống.
Mùi hương của gỗ tuyết tùng đen dễ chịu tỏa ra trên người anh, bao quanh Tống Tịnh Nguyên từ bốn phía, không gian hẹp làm nhiệt độ nhanh chóng tăng cao, bầu không khí mờ ảo và lãng mạn, tay Trần Nghiên mò từ dưới lên, dọc theo đường cong của eo cô, khiến cô không kiểm soát được mà run rẩy, cả người mềm nhũn như nước.
Những tiếng rên rỉ vụn vặt phát ra từ cổ họng, nhanh chóng bị chặn lại, Tống Tịnh Nguyên chỉ cảm thấy não bộ thiếu oxy, cả người mơ màng, nước mắt chảy ra từ đuôi mắt.
Không biết qua bao lâu, Trần Nghiên hài lòng rút tay về, từ từ giúp cô chỉnh lại quần áo.
Người nào đó chiếm được tiện nghi bắt đầu khoe mẽ: "Đã lớn như vậy rồi, mà vẫn cần chồng dạy cách hôn."
"Có thấy xấu hổ không?"
"..."
"Em đỏ mặt làm gì?" Trần Nghiên trêu cô, "Đã ngủ với nhau rồi, sao còn dễ xấu hổ thế?"
Tống Tịnh Nguyên không muốn nói chuyện với anh nữa.
Những ngày sau đó, hai người trở lại công ty của mình, mỗi ngày Trần Nghiên đều đến đón cô tan làm và cùng nhau ăn tối.
Đầu tháng Tư, mùa xuân rộn ràng, hoa đào dưới tòa nhà Gia Nhiên đã nở, cây bàng đâm chồi mới, gió thổi, lá cây xanh non cuộn sóng, không khí nhẹ nhàng thoang thoảng mùi cỏ cây.
Tống Tịnh Nguyên vẫn như nhiều năm trước, thích chụp những cảnh đẹp, cô lấy điện thoại ra chụp ảnh qua cửa sổ, suy nghĩ một hồi lâu rồi gửi cho Trần Nghiên.
Trần Nghiên trả lời rất nhanh.
【1:Đẹp.】
【1:Chỉ có điều người chụp còn đẹp hơn.】
Tống Tịnh Nguyên nghĩ anh chỉ là khen mình theo thói quen, vừa định trả lời thì tin nhắn mới lại hiện ra, là một bức ảnh, Trần Nghiên đã thêm vài nét mờ ảo vào bức ảnh cô gửi, phác thảo hình bóng của cô.
【1:Anh nhìn thấy bóng dáng của em qua cửa sổ.】
Tống Tịnh Nguyên mỉm cười, hai lúm đồng tiền hiện ra, sự ngọt ngào nhẹ nhàng lan tỏa trong lòng.
Cô thường cảm thấy rất hạnh phúc vì những chi tiết nhỏ nhặt như thế.
Tối thứ sáu, hai người hẹn nhau ra ngoài ăn tối, Trần Nghiên nói với cô rằng công ty có việc phải đi công tác một tuần.
Hôm đó, Tống Tịnh Nguyên về nhà cùng anh, nói là muốn giúp anh chuẩn bị hành lý.
"Việc nhỏ này anh tự làm được." Trần Nghiên giữ tay cô lại, "Nhiều năm sống ở nước ngoài đã quen rồi."
"Nhưng anh còn phải dậy sớm để lên máy bay mà?" Tống Tịnh Nguyên gấp gọn quần áo, sắp xếp gọn gàng vào vali, "Giờ anh đi tắm, nghỉ ngơi sớm một chút, những việc này em làm giúp anh."
Thật ra Trần Nghiên không nỡ để cô làm gì, nhưng thấy cô quyết tâm quá, anh đành không nói thêm gì.
Khi anh ra khỏi phòng tắm, cô gái vẫn ngồi trước vali, đếm xem còn thiếu thứ gì không.
Trần Nghiên ôm cô từ mặt đất lên, bước nhanh vào phòng ngủ: "Sàn nhà lạnh, ngồi lâu sẽ bị đau bụng do kỳ kinh nguyệt."
Tống Tịnh Nguyên chưa kịp phản ứng, vô thức kéo tấm khăn tắm trên người anh: "Trần Nghiên, em vẫn chưa chuẩn bị xong."
"Đừng chuẩn bị nữa, đi ba ngày thôi mà, thiếu gì thì mua thêm."
Anh đặt cô lên giường, tóc đen còn nhỏ nước, rơi vào xương quai xanh của Tống Tịnh Nguyên, lạnh đến mức khiến cô rùng mình, Trần Nghiên nhìn tay cô, nói với vẻ đầy ẩn ý: "Gấp thế cơ à?"
"..."
Tống Tịnh Nguyên phản xạ có điều kiện, ngay lập tức buông tay, quay mặt đi không nhìn anh: "Anh có thể nghiêm túc một chút không?"
"Không được." Trần Nghiên đặt tay bên cạnh cô, ánh mắt đầy tính xâm lược, cúi xuống thổi vào tai cô, dáng vẻ vừa nghịch ngợm vừa hư hỏng, "Bảy năm trước anh đã như vậy, em không biết sao?"
Anh không nói lời nào, trực tiếp hôn cô, môi lưỡi quấn lấy nhau, với nhiệt độ nóng bỏng, Tống Tịnh Nguyên bị động ngẩng đầu chịu đựng, mặt đỏ bừng, tai cũng chuyển sang màu hồng, hàng mi xinh đẹp nhẹ nhàng rung động, đôi mắt ngấn nước.
Cô đưa tay đẩy Trần Nghiên: "Ngày mai anh phải dậy sớm."
"Không sao." Trần Nghiên che miệng cô lại, kéo váy cô lên, nụ hôn ướt át đi xuống, cảm giác tê dại kích thích các đầu dây thần kinh, anh đột nhiên dừng lại hỏi cô, "Ngày mai em không đi làm sao?"
Tống Tịnh Nguyên như con cá mất nước, mơ màng "Dạ" một tiếng.
"Vậy đêm nay không ngủ." Tay Trần Nghiên dùng chút lực, "Cùng lắm thì thức thâu đêm."
Phòng dần trở nên yên tĩnh, rèm cửa được kéo kín, ánh trăng sáng lấp ló bên ngoài, Trần Nghiên một tay cắm vào mái tóc mềm mại của cô, tay kia ôm chặt eo cô, động tác lúc nhẹ lúc mạnh, mùi lãng mạn như đại dương vô tận, khiến họ chìm đắm trong đó, tiếng tim đập và hơi thở gấp gáp hòa lẫn vào nhau, không phân biệt được phần nào thuộc về ai.
Đêm dài dằng dặc.
Tống Tịnh Nguyên cuối cùng nhận ra câu "Cùng lắm thì thức thâu đêm" của Trần Nghiên có thể không phải chỉ là nói đùa.
"Cục cưng." Trong không khí đầy lãng mạn, Trần Nghiên thì thầm vào tai cô, giọng nói khàn khàn như đang cám dỗ, "Thả lỏng chút đi."
Ga giường đã được thay một lần giữa chừng, Tống Tịnh Nguyên đã mệt mỏi ra rời, khóc nức nở trong vòng tay anh, muốn đẩy anh ra nhưng không còn sức, cuối cùng lại bị Trần Nghiên giữ chặt tay, nâng lên đỉnh đầu. Trước gương ở bồn rửa tay, anh lại làm một lần nữa.
...
Ngày hôm sau, khi Tống Tịnh Nguyên tỉnh dậy, bên cạnh đã trống không, vali trên sàn cũng không còn.
Trên đầu giường có một mảnh giấy để lại, là chữ viết của Trần Nghiên:
"Để lại bữa sáng cho em trong bếp, nhớ ăn nhé.
Khi anh không ở đây, hãy chăm sóc bản thân thật tốt."
Tống Tịnh Nguyên u oán ném mảnh giấy sang một bên, nằm im trong chăn, không động đậy, chỉ chăm chú nhìn lên trần nhà.
Cô nằm như vậy khoảng mười phút, Trần Nghiên gọi video đến.
Ban đầu Tống Tịnh Nguyên không muốn nhận, nhưng sau một hồi suy nghĩ vẫn nhấn nút nhận cuộc gọi.
"Chưa dậy sao?" Anh mới đến khách sạn, phía sau là phòng suite lạnh lẽo. Anh lười biếng nhìn cô, giọng điệu đầy ý vị, "Mặt trời sắp chiếu đến mông rồi, mèo lười."
Tống Tịnh Nguyên tức giận liếc anh một cái, để lại một câu "Không phải tại anh sao?" rồi kéo chăn qua đầu, không muốn cho anh thấy mình.
"Sao lại tại anh?" Trần Nghiên cười nhẹ, "Gần đây anh thấy em càng ngày càng dễ nổi cáu."
Tống Tịnh Nguyên nằm trong chăn, suy nghĩ một lúc, nhận ra câu nói đó không sai.
Vì hoàn cảnh gia đình, từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng làm nũng với ai, những khó khăn hay uất ức đều chôn sâu trong lòng, rất ít khi thể hiện ra ngoài.
Ngay cả khi ở bên Trần Nghiên khi còn học Trung học, cô cũng rất cẩn thận.
Gần đây, cô lại thường xuyên vô thức thể hiện sự giận dỗi nhỏ nhặt trước mặt Trần Nghiên, thỉnh thoảng còn làm nũng với anh.
Nhớ lại lời Kỳ An đã từng nói, người yêu tốt là người có thể vô hình chữa lành những tổn thương trong quá khứ của em.Người được yêu chiều mới dám ỷ lại mà không sợ hãi.
Nhìn từ góc độ đó, Trần Nghiên đúng là một người yêu rất tốt, anh đã dành cho cô vô vàn sự ưu ái và bao dung.
"Kéo chăn xuống đi." Giọng nói trầm ấm kéo suy nghĩ của cô về thực tại, "Để anh xem."
"Không kéo." Dù thừa nhận anh tốt, nhưng không cản trở việc hôm nay Tống Tịnh Nguyên chỉ muốn đối chọi với anh.
Trần Nghiên híp mắt, giọng điệu có phần nguy hiểm: "Em nghĩ rằng anh không ở Giang Bắc thì anh không thể làm gì em sao?"
"Đúng vậy." Tống Tịnh Nguyên khá thản nhiên.
"Bảo bối ngoan, em tự nói đấy nhé, xem anh về dạy dỗ em thế nào."
"..."
"Được rồi, anh còn có chút việc, nhớ ăn sáng đàng hoàng đấy."
Một ngày làm việc mới, Tống Tịnh Nguyên đến công ty từ sớm, mua một chiếc sandwich ở dưới lầu, ngồi vào vị trí của mình, từ từ ăn, đến giữa chừng mới nhớ ra phải chụp ảnh gửi cho Trần Nghiên.
Mặc dù gần đây họ sống xa nhau, nhưng họ đã hứa sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, hàng ngày sẽ chia sẻ ảnh chụp ba bữa và các hoạt động hàng ngày qua WeChat.
Trần Nghiên có lẽ đang họp, không trả lời cô ngay.
Những người trong văn phòng này đều làm trong ngành truyền thông. Kkhi rảnh rỗi, họ thường tụ tập để bàn tán về tin tức gần đây. Tống Tịnh Nguyên ăn xong chiếc sandwich, cuộn bao bì lại ném vào thùng rác bên cạnh, nghe thấy một vài đồng nghiệp đang trò chuyện gần đó.
"Này, các cô nghe gì chưa? Gần đây ở khu phố Nam Uyển có một người vô gia cư hay lang thang vào buổi tối. Theo nhân chứng nói là người đó khoảng năm mươi tuổi, chỉ xuất hiện vào buổi tối, hành tung rất khả nghi, trên người có mùi rượu nồng nặc, có vài lần còn chặn mấy cô gái trẻ bên đường, định cướp tiền của họ, còn quấy rối họ!"
"Trời ơi, đáng sợ quá, đây là loại cặn bã xã hội gì vậy."
"Hả? Đã báo cảnh sát chưa? Cảnh sát đã bắt được nghi phạm chưa?"
"Nghe nói vẫn đang điều tra, gần đây mọi người cẩn thận một chút, khi ra ngoài vào buổi tối thì chú ý một chút."
Tang Lỗi nhận thấy có điều gì đó không đúng: "Tịnh Nguyên, anh nhớ nhà em không phải ở gần khu phố Nam Uyển sao?"
Tống Tịnh Nguyên "a" một tiếng, muộn màng nhận ra, trong lòng dâng lên một cảm giác lạnh lẽo.
Không hiểu sao, cô nghĩ đến Tống Hồng Minh.
Lần trước, ông ta đã nói rằng mình đã đến Giang Bắc, bảo cô chuẩn bị tâm lý, đừng nghĩ đến việc sống tốt.
Gần đây, cô bận xử lý công việc cùng Trần Nghiên ở Khi Nguyên, không để ý đến ông ta, ông ta cũng không quấy rối cô nữa.
Nhưng Tống Tịnh Nguyên hiểu rõ, ông ta tuyệt đối không phải là người dễ dàng bỏ cuộc.
Mối nguy hiểm chưa biết vẫn luôn hiện hữu.
Trong giờ nghỉ trưa, Tống Tịnh Nguyên nhắc đến chuyện này với Trần Nghiên, Trần Nghiên an ủi cô đừng lo lắng, chờ anh xử lý xong công việc sẽ ngay lập tức về Giang Bắc, có anh ở đó sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Anh nói như vậy, Tống Tịnh Nguyên cũng yên tâm hơn.
Buổi chiều, sau khi tan làm, Tống Tịnh Nguyên cùng đồng nghiệp đi thang máy xuống lầu. Sau khi vẫy tay chào tạm biệt ở cửa, một chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước mặt cô, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, bên trong là một gương mặt lạ: "Xin hỏi bạn có phải là cô Tống không?"
"Đúng, anh là?"
"Là Trần tổng bảo tôi đến đón cô về."
Tống Tịnh Nguyên hơi ngẩn người, rồi lên xe: "Vậy phiền anh rồi."
"Không sao, việc tôi nên làm."
Vừa ngồi vào xe, điện thoại của Trần Nghiên cũng gọi đến: "Tiểu Trương đến đón em rồi à?"
"Đón rồi." Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng Tống Tịnh Nguyên, cô nhẹ nhàng nói, "Trần Nghiên, cảm ơn anh."
"Có gì phải cảm ơn đâu, lẽ ra anh phải tự mình đến đón em." Trần Nghiên cười khẽ, "Còn nữa, khi nào em mới bỏ thói quen gọi cả họ và tên của anh vậy?"
Tống Tịnh Nguyên thắc mắc: "Vậy em nên gọi anh là gì?"
"Bạn gái của người khác thường biết gọi những cái tên dễ nghe, như là bảo bối, anh, chồng, em tự nghĩ đi."
Tống Tịnh Nguyên bị anh làm cho nghẹn lời.
Cô phải mất một lúc mới ấp úng nói: "Em thấy gọi vậy cũng khá tốt."
"Thế à? Anh thì thấy không tốt lắm." Trần Nghiên nói với giọng điệu nghiền ngẫm, Tống Tịnh Nguyên có thể tưởng tượng được vẻ mặt anh lúc này, ngay sau đó lại nghe thấy anh nói tiếp, "Anh vẫn thích cách em gọi trên giường hơn."
"..."
"Trần Nghiên!"
Tống Tịnh Nguyên xấu hổ, cúp máy ngay lập tức.
Tuy nhiên, sau khi bị anh trêu chọc một hồi, thần kinh căng thẳng suốt cả ngày mới thả lỏng, cô tựa vào ghế sau mềm mại, nhẹ nhàng xoa thái dương, nhìn cảnh vật bên ngoài vùn vụt trôi qua.
Vào giờ cao điểm buổi tối, ngã tư hơi tắc. Sau hai mươi phút, tiểu Trương đưa cô đến dưới nhà, Tống Tịnh Nguyên cảm ơn rồi cầm túi xách lên lầu.
Những ngày tiếp theo, tiểu Trương đều đến đón cô về. Sau khi kết thúc một ngày làm việc, Tống Tịnh Nguyên không muốn làm gì nữa, sau khi ăn tối xong, cô chỉ ở nhà đọc sách hoặc xem phim, trước khi ngủ sẽ gọi điện cho Trần Nghiên.
Tối thứ Tư, sau khi video call với Trần Nghiên, Tống Tịnh Nguyên thay đồ đi tắm, đứng trước gương sấy tóc. Tóc cô dài hơn rất nhiều, rủ xuống gần đến thắt lưng, mỗi lần sấy khô mất khá nhiều thời gian. Trước đây cô đã từng đề nghị có nên cắt ngắn một chút không, nhưng Trần Nghiên quấn ngón tay vào đuôi tóc cô, không chịu để cô cắt.
Cô thậm chí còn nghi ngờ có phải Trần Nghiên có sở thích với tóc dài không, vì mỗi lần làm chuyện đó, tay anh luôn nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô.
Hôm nay, sau khi ra ngoài làm nhiệm vụ cùng chị Lý, vất vả cả ngày, Tống Tịnh Nguyên tắt máy sấy, chuẩn bị đi ngủ sớm.
Vừa nằm xuống giường, chưa kịp cảm thấy buồn ngủ, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp.
Trái tim Tống Tịnh Nguyên run lên, cô không kịp mang dép, đứng chân trần trên sàn lạnh, cảm giác lạnh lẽo xâm nhập qua lòng bàn chân. Vừa đến phòng khách, cô đã nghe thấy tiếng hét của Tống Hồng Minh.
"Tống Tịnh Nguyên, ra đây cho tao."
"Tao biết mày sống ở đây."
"Tao đã theo dõi mấy ngày rồi, chắc chắn mày ở trong đó, đừng giả vờ."
"Nếu không ra, có tim ông đây đập vỡ cửa không?"
Tống Tịnh Nguyên bắt đầu run rẩy, cảm giác lạnh lẽo lan tỏa qua các mạch máu, cô cảm thấy mình nên sợ hãi, nhưng khi đối mặt với khoảnh khắc này, trong đầu cô chỉ tràn ngập sự căm ghét và bất lực.
Cô nhìn qua mắt thần ở cửa, gương mặt ghê tởm của Tống Hồng Minh phóng đại hiện ra trước mắt. Ông ta mặc một chiếc áo khoác rách, da dẻ như vỏ cây mục nát, tóc tai rối bù, trông thật thảm hại và dữ tợn.
Tống Hồng Minh cũng nheo mắt nhìn vào trong, thấy bóng dáng của cô, lực trên tay tăng lên mấy phần, cửa bị đập liên hồi, như thể sẽ vỡ ngay lập tức: "Đến cả ông đây mà mày cũng không nhận ra à? Thức thời chút, mở cửa nhanh lên."
Tống Tịnh Nguyên cắn chặt môi dưới, cầm điện thoại gọi 110, giải thích tình hình với cảnh sát, cuối cùng cung cấp địa chỉ.
Ngoài cửa, Tống Hồng Minh như đã đoán được phản ứng của cô, bật cười to: "Mày nghĩ báo cảnh sát có tác dụng sao? Tao là ba mày! Có quan hệ huyết thống với mày, dù cảnh sát có đến, mày vẫn là người vứt bỏ ba mẹ trước, mày nghĩ họ sẽ quan tâm sao?"
Nhiều năm qua đi, kỹ năng làm loạn của Tống Hồng Minh vẫn không hề giảm sút.
Nhưng Tống Tịnh Nguyên cũng hiểu, đều nói quan tòa công minh khó phân xử chuyện gia đình. Dù cảnh sát có đến, việc này cũng rất khó xử lý, và sau này ông ta vẫn sẽ quấy rối cô.
Tống Tịnh Nguyên siết chặt điện thoại, khớp ngón tay hơi trắng bệch, cô ấn vào ngực, tâm trí như một mớ bòng bong, cuối cùng cô gọi cho Trần Nghiên.
Đây là người duy nhất cô có thể dựa vào duy nhất.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
"Có chuyện gì vậy?" Giọng Trần Nghiên mang chút mệt mỏi khó nhận ra, nhưng anh vẫn cười, "Vừa gọi điện xong đã nhớ anh à?"
Tống Tịnh Nguyên chợt cảm thấy cay cay ở đầu mũi.
Cô không biết mình làm sao, rõ ràng vừa rồi còn có thể kiên cường bình tĩnh, nhưng khi nghe thấy giọng Trần Nghiên, rất nhiều sự ấm ức và sợ hãi tràn ngập trong lòng.
"Trần Nghiên." Cô nói với giọng run rẩy.
Chỉ một từ "Trần Nghiên" đã khiến anh nhận ra có điều gì đó không ổn.
"Sao vậy em? Xảy ra chuyện gì?"
Chưa kịp hỏi thêm, những lời lẽ thô tục và lăng mạ từ ngoài cửa đã lọt vào tai Trần Nghiên.
"Trước cửa nhà em có người à?"
"Dạ." Tống Tịnh Nguyên cố gắng kìm nén cảm xúc, "Bây giờ Tống Hồng Minh đang ở trước cửa nhà em, không biết ông ta làm cách nào tìm được đây, cứ gõ cửa liên tục, mặc dù em đã báo cảnh sát, nhưng vẫn hơi sợ."
"Bảo bối đừng sợ." Trần Nghiên cố gắng an ủi cô, không dám cúp máy, chỉ đành lấy điện thoại dự phòng liên hệ với người ở Giang Bắc, "Anh lập tức tìm người đến đón em, em đừng mở cửa cho ông ta, ngoan ngoãn chờ, sẽ không có chuyện gì đâu."
Tống Tịnh Nguyên gật đầu, rồi nghĩ anh không nhìn thấy động tác của mình, khó khăn nói ra vài chữ: "Dạ, em không sợ."
Không biết có phải có tất giật mình hay không, mặc dù Tống Hồng Minh ra vẻ như không sợ trời không sợ đất, nhưng khi tiếng còi cảnh sát vang lên bên dưới, ông ta đã quay lưng bỏ chạy.
Tống Tịnh Nguyên đứng dựa vào cửa, run rẩy nhìn ra ngoài. Sau khi xác nhận bên ngoài đã không còn ai, cô mới miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm.
Cảnh sát đến hỏi thăm tình hình, hành lang nhà Tống Tịnh Nguyên có lắp camera giám sát, cô đến phòng quản lý để lấy các đoạn video liên quan, giải thích tình hình với cảnh sát và cho biết vài vụ quấy rối gần đây ở Nam Uyển có thể cũng liên quan đến ông ta.
Cảnh sát sao chép video, dặn dò Tống Tịnh Nguyên nếu có tình huống gì thì phải báo ngay.
Năm phút sau, Trịnh Thần dẫn theo người vội vàng đến.
"Chị dâu, chị không sao chứ?" Trịnh Thần thở hổn hển hỏi, "Anh Nghiên nói có người quấy rối chị, bảo em đến xem."
"Không sao rồi, người đó đã chạy đi, tối nay làm phiền các cậu rồi."
"Chuyện nhỏ thôi." Trịnh Thần xua tay không để tâm, "À, anh Nghiên bảo bọn em đưa chị đến nhà anh ấy ở, nếu không anh ấy không yên tâm."
Tống Tịnh Nguyên suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, hiện giờ Tống Hồng Minh đã biết địa chỉ ở đây, ở lại đúng là không an toàn.
Tống Tịnh Nguyên nhanh chóng thu dọn vài thứ, theo Trịnh Thần lên xe.
Trịnh Thần báo một dãy số: "Chị dâu, đây là số điện thoại của em, khi anh Nghiên không ở Giang Bắc, chị cứ gọi cho em."
"Cảm ơn, chuyện hôm nay xảy ra đột ngột, nếu không thì cũng không làm phiền cậu đến đón tôi như vậy."
"Ôi, chị dâu đừng khách sáo với em như thế. Những năm ở nước ngoài, anh Nghiên đã chăm sóc em rất nhiều, đây là điều em nên làm."
Tống Tịnh Nguyên chợt nhớ ra Trần Nghiên dường như chưa bao giờ nhắc đến những năm sống ở nước ngoài, hiện tại cô hơi tò mò: "Trịnh Thần, mấy năm qua Trần Nghiên sống ở nước ngoài có tốt không?"
Trịnh Thần có vẻ khựng lại một lát, rồi lập tức nở nụ cười không quan tâm: "Chị dâu, đừng nghĩ ngợi lung tung, những năm đó anh Nghiên sống rất tốt. Anh ấy học hành chăm chỉ và chịu khó, thầy cô rất coi trọng, còn nhận được nhiều giải thưởng nữa."
Tống Tịnh Nguyên chỉ nghe vài câu đã biết anh ấy đang lảng tránh.
Có thể là Trần Nghiên không muốn anh ấy kể cho cô.
Nghĩ đến đây, Tống Tịnh Nguyên không hỏi thêm nữa.
Cô đã ở nhà Trần Nghiên nhiều lần rồi, nơi nào cũng quen thuộc, ngay cả mùi trên chăn cũng rất quen thuộc. Nhưng vì sự việc hôm nay, cô thực sự không có tâm trạng ngủ, ôm chăn lăn qua lăn lại, mãi đến nửa đêm mới miễn cưỡng ngủ được.
Giấc ngủ này rất không yên ổn, trên trán cô toát ra một lớp mồ hôi lạnh. Cô liên tục mơ thấy những giấc mơ, mơ thấy mình bị Tống Hồng Minh đánh chửi, mơ thấy mình bị những người đòi nợ làm khó.
Cuối cùng, khi mơ thấy mình và Trần Nghiên lại bị ép phải chia tay, vài giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt, cô giật mình tỉnh dậy và ngồi dậy trên giường.
Ngay sau đó, cô rơi vào vòng tay ấm áp, mang theo mùi hương nhẹ nhàng của gỗ tuyết tùng đen, kết hợp với không khí lạnh trong lành bên ngoài.
"Đừng sợ." Giọng anh trầm ấm và có sức hút, như một loại thuốc an thần, "Giấc mơ đều là giả."
"Sao anh lại trở về?" Tống Tịnh Nguyên không tin vào mắt mình, dụi mắt, chạm vào gò má của anh mới dám xác nhận đây không phải là giấc mơ.
"Biết bảo bối nhà ta bị dọa sợ." Ngũ quan của Trần Nghiên vẫn sắc sảo, nhưng lúc này được lấp đầy bởi sự dịu dàng vô hạn. Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, như mang theo vô vàn yêu thương và đau lòng, "Nên anh không muốn chờ thêm một giây nào nữa, chỉ muốn ngay lập tức trở về ôm em."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]