20.06.2024
Editor: Fino
Trần Nghiên nghe cô nói những điều này, cảm giác trái tim như tan chảy thành nước.
Anh tình nguyện để những chuyện tồi tệ đó xảy ra với mình, chứ không muốn để cô gái nhỏ của mình phải chịu nhiều uất ức như vậy.
Tóc cô ướt đẫm nước mắt, dính chặt vào khuôn mặt, Tống Tịnh Nguyên hít mũi. Trần Nghiên ôm cô, không tiện cử động, bèn từ bỏ việc lấy khăn giấy mà dùng ngay chiếc áo sơ mi trắng đắt tiền của mình để lau nước mắt cho cô.
Tống Tịnh Nguyên cũng không biết hôm nay mình làm sao, có lẽ là nhớ lại những tháng năm u tối một mình cô đơn chiến đấu lúc trước, nằm gọn trong lòng Trần Nghiên mà chỉ muốn khóc. Khi mặt cô vùi vào vai anh, giữa chừng như nhận ra có gì đó không đúng, bèn đẩy Trần Nghiên ra, cố gắng quay đầu sang một bên.
Trần Nghiên không hiểu chuyện gì: "Sao thế?"
Giọng Tống Tịnh Nguyên như nghẹn lại: "Anh, áo của anh đắt lắm."
Giọng cô nghe không rõ, có chút nghẹn ngào, nghe rất dễ thương.
Trần Nghiên không nhịn được, khẽ cười hai tiếng, nắm lấy cằm cô, không quan tâm mà tiếp tục lau, anh dùng tay chạm nhẹ vào đầu mũi cô, như đang pha trò: "Được rồi vợ, đến lúc này rồi mà còn lo tiết kiệm cho anh."
Tống Tịnh Nguyên hít vài hơi, thu nước mắt lại: "Kiếm tiền đâu có dễ."
"Em quên rồi à? Bây giờ chồng em giàu lắm đấy."
Tống Tịnh Nguyên mở to hai mắt nhìn anh, nét mặt nghiêm túc, như đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-trao/3589026/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.