Quán cà phê có phong cách trang trí rất cổ điển, bàn gỗ trầm nâu sẫm, ánh đèn vàng ấm áp lan tỏa khắp nơi. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên qua không khí, bốn bức tường dán giấy dán tường màu ấm áp, trên quầy bar có một chú mèo cam đang nằm thư giãn.
Thời gian ở đây dường như chậm lại.
Hai người ngồi ở góc quán. Tống Tịnh Nguyên không thích uống cà phê, ngại đắng, nên đã gọi một ly latte, còn Ôn Dao thì gọi một ly Americano.
Cà phê nhanh chóng được mang lên, Ôn Dao cúi đầu chậm rãi khuấy, tiếng muỗng bạc va vào thành cốc sứ vang lên trong trẻo, một sợi tóc dài không nghe lời rơi ra khỏi tai, che khuất đôi mắt của cô ấy.
Không khí quá tĩnh lặng.
"Cậu đã làm lành với anh ấy rồi à?" Ôn Dao bất ngờ lên tiếng hỏi.
Tống Tịnh Nguyên sững sờ vài giây, tự hỏi làm sao Ôn Dao biết được chuyện này, sau đó mới nhớ ra, từ hôm trở về từ hội quán Dạ Giai, cô và Trần Nghiên đã chính thức làm lành. Dù không công khai thông báo, nhưng tối hôm đó Trần Nghiên đã đổi ảnh đại diện màu đen tuyền thành ảnh của cô, vòng bạn bè bị khóa cũng được mở ra.
Đây là một lời tuyên bố thầm lặng.
Lúc này mà còn giấu giếm thì chẳng có ý nghĩa gì, huống hồ Tống Tịnh Nguyên cũng không định giấu giếm, cô gật đầu: "Ừ."
Không khí im lặng vài giây, Ôn Dao bật cười, Tống Tịnh Nguyên lại nghe thấy trong tiếng cười của cô ấy chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp.
Có sự bất lực, không cam lòng, và có chút cô đơn.
Ôn Dao nhấp một ngụm cà phê, ngẩng đầu nhìn Tống Tịnh Nguyên.
Cô mặc một chiếc áo len màu xanh da trời, cổ áo rộng để lộ một đoạn xương quai xanh, trên mặt chỉ trang điểm nhẹ, làn da trắng nõn, đôi mắt như chứa một dòng nước.
Người ta nói rằng khi cong người lớn lên, ánh mắt sẽ không còn trong trẻo như xưa nữa, nhưng cô ấy lại cảm thấy điều này không đúng với Tống Tịnh Nguyên.
Bảy năm không gặp, sự dịu dàng và mềm mại trên người cô không hề phai nhạt, thậm chí khi cô gọi tên Ôn Dao, Ôn Dao có thể cảm nhận được rằng cô thật sự rất vui mừng, như gặp lại một người bạn cũ đã thất lạc nhiều năm.
Rõ ràng lần cuối gặp nhau, Ôn Dao đã nói với cô những lời khó nghe như vậy.
Tống Tịnh Nguyên nhìn cô ấy có chút xuất thần, chủ động lên tiếng: "Những năm qua cậu sống tốt chứ?"
"Rất tốt." Biểu cảm trên mặt Ôn Dao trở nên nhu hòa hơn nhiều, "Còn cậu?"
"Tôi cũng rất tốt."
Nụ cười của cô rất dịu dàng, hoàn toàn không thể nhìn ra cô đã từng chịu đựng nhiều đau khổ.
"Cậu biết không?" Ôn Dao siết chặt tay cầm muỗng, đầu ngón tay trắng bệch, "Thực ra tôi rất ghen tỵ với cậu."
Tống Tịnh Nguyên sững sờ.
"Bởi vì tôi cũng thích Trần Nghiên."
"Tôi biết."
Mùa đông năm đó, Trần Nghiên đưa cô đến dự sinh nhật của Ôn Dao, một người bạn của Ôn Dao đã nói với cô những lời khó hiểu, lúc ấy cô đã có suy đoán của riêng mình.
Tâm tư của con gái luôn tương thông.
"Cậu cũng biết à...?" Tiếng cười nhỏ nhẹ một lần nữa phát ra từ lồng ngực, Ôn Dao tự giễu nhếch môi, "Vậy tại sao Trần Nghiên lại không biết?"
"Có lẽ anh ấy chỉ không muốn biết thôi."
Tống Tịnh Nguyên cảm thấy đau nhói trong lòng.
Dù cô thích Trần Nghiên, nhưng khi nghe Ôn Dao nói, cô vẫn cảm thấy đồng cảm.
"Cậu đã biết rồi, vậy mà năm đó rời đi vẫn để tôi chăm sóc Trần Nghiên." Ôn Dao nhìn chằm chằm vào mắt cô, chậm rãi nói, "Nuôi ong tay áo? Không sợ tôi sẽ làm gì anh ấy à?"
Tống Tịnh Nguyên lắc đầu: "Cậu không phải là người như vậy."
"Tôi không rộng lượng như cậu nghĩ đâu." Trong đôi mắt màu hổ phách của cô ấy hiện lên một chút chế nhạo, "Sau khi cậu nghỉ học, tôi thực sự đã chuyển trường đến Khi Nguyên, học cùng lớp với Trần Nghiên."
"Tôi thừa nhận lúc đó tôi có chút ghen tị với cậu, cũng có chút chán ghét, nghĩ rõ ràng Trần Nghiên đối xử với cậu rất tốt, tại sao cậu lại làm tổn thương anh ấy."
Tống Tịnh Nguyên không đáp lại.
"Tôi và Trần Nghiên quen biết rất tình cờ, đó là vào năm lớp 8 thì phải. Lúc đó, anh ấy kiêu ngạo hơn trời, lớn lên ngang tàn táo bạo, như loài cỏ dại sinh sôi không ngừng, chỉ cần một cơn gió thổi qua là có thể bùng cháy."
Không giống với Tống Tịnh Nguyên, người luôn ngoan ngoãn, Ôn Dao có phần nổi loạn. Lúc đó, cô ấy là học sinh có vấn đề trong mắt giáo viên, thường xuyên không làm bài tập, trốn học đi chơi, mọi người xung quanh đều nói cô ấy không giống con gái, suốt ngày lẫn lộn với đám con trai, đánh nhau gây rối.
Nhưng Ôn Dao chẳng mấy quan tâm.
Có một lần cô ấy và vài nam sinh ngoài xã hội xảy ra xung đột, bị đối phương dẫn người chặn trong con hẻm nhỏ. Dù cô ấy biết đánh nhau, nhưng hiển nhiên không phải đối thủ của đám người đó, cô ấy nhanh chóng bị ấn trên mặt đất, chiếc váy đỏ trên người sắp bị xé rách.
Lúc đó, chính Trần Nghiên đã cứu cô ấy.
Anh mặc một chiếc áo khoác parka màu đen, động tác dứt khoát, chỉ vài đòn đã đánh gục mấy gã to con, máu me nhuốm đầy mặt họ, họ đau đớn kêu la thảm thiết. Nếu là người khác thì sớm đã bị cảnh tượng đó dọa choáng, nhưng Trần Nghiên lại bình thản nhìn họ, trong mắt thậm chí có vài phần khinh bỉ.
Đây là lần đầu tiên Ôn Dao gặp một người như vậy.
Ngày đó có rất nhiều người đến giúp, nhưng Ôn Dao chỉ nhớ mỗi mình anh.
Trần Nghiên nhìn thấy chiếc váy sắp bị xé rách trên người cô ấy, quay mặt đi, cởi áo khoác của mình ra ném vào lòng cô ấy.
"Mặc vào." Anh nói.
Ôn Dao ngẩn ngơ vài giây, không để ý sự nhếch nhác của mình, ngẩng đầu nhìn anh.
Chàng trai trông khoảng chừng tuổi cô ấy, dáng người cao ráo, khuôn mặt đẹp trai lưu manh, vì đánh nhau mà có vài vết máu trên chân mày, trông anh càng thêm sắc bén.
Trần Nghiên chú ý tới ánh mắt của cô ấy, nghiêng đầu, cười nhẹ một tiếng, mái tóc ướt mồ hôi rủ xuống trán, ánh nắng ưu ái chiếu lên người anh, ánh lên những tia sáng nhỏ trong mắt.
"Bị dọa sợ rồi?" Anh rút một điếu thuốc từ túi áo ra, cắn trong miệng, ánh lửa đỏ tươi nhảy múa trên đầu ngón tay, giọng nói mơ hồ không rõ, nhưng âm thanh trầm ấm lại dễ nghe.
Ôn Dao vội vàng thu hồi ánh mắt, chống tay đứng lên, khoác áo khoác của Trần Nghiên lên người, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Đó có lẽ là khoảnh khắc cô ấy bối rối nhất trong mười mấy năm cuộc đời.
Đến nỗi mỗi lần nhớ lại, cô ấy đều phải nghi ngờ, liệu có phải ánh nắng ngày hôm đó quá gay gắt, làm cô ấy nóng bừng cả người, gò má ửng đỏ, thần trí cũng không còn tỉnh táo hay không.
"Bị thương không?" Trần Nghiên hỏi cô ấy.
"Không, còn vết thương trên mặt cậu...?" Cô ấy chỉ vào mấy vết máu đó.
"Không sao." Anh không để ý, quay người bước đi, bóng lưng phong trần.
Một tháng sau ngày hôm đó, cô ấy đến quán bar dự sinh nhật bạn, thua một ván Thật – Thách, bị yêu cầu uống một ly với người ở bàn bên cạnh.
Ôn Dao cầm ly rượu đi qua, mới phát hiện người ngồi đó là Trần Nghiên.
Trái tim bình tĩnh của cô ấy chợt trở nên xao động, cô ấy hít sâu vài hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, đi qua kể về tình huống của mình. Trần Nghiên cũng nhận ra cô ấy, vui vẻ cụng ly với Ôn Dao.
Các chàng trai xung quanh hào hứng mời Ôn Dao tới chơi cùng, cô ấy đồng ý.
Cô ấy dần dần hòa nhập vào nhóm của bọn họ.
Trần Nghiên đối xử với cô ấy không tệ, bất cứ buổi tiệc nào cũng đưa cô ấy theo, nhưng không bao giờ có hành động quá phận. Các anh em bên cạnh đôi khi sẽ lấy cô ấy ra đùa giỡn, nhưng Trần Nghiên sẽ lớn tiếng ngăn lại.
Mỗi lời nói, hành động của anh đều thể hiện sự tôn trọng đối với cô ấy.
Cùng lúc đó, Ôn Dao cũng rất rõ ràng, Trần Nghiên không có cảm giác đặc biệt với cô ấy.
Chỉ là sự trượng nghĩa giữa bạn bè.
Bên cạnh anh luôn có những cô gái khác nhau, đôi khi Ôn Dao tình cờ bắt gặp, anh sẽ thoải mái giới thiệu, không chút tránh né.
Ban đầu cô ấy cảm thấy hơi khó chịu, nhưng sau đó cô ấy hiểu ra rằng Trần Nghiên không để tâm đến những người đó, chỉ giữ họ bên cạnh để giết thời gian, bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi.
Nghĩ đến điều này, tâm trạng cô ấy trở nên thoải mái hơn, nghĩ rằng được ở bên cạnh anh với tư cách bạn bè cũng không tệ, chờ ngày nào đó Trần Nghiên hồi tâm, cô ấy sẽ có cơ hội.
Cho đến năm lớp 11, cô ấy nghe người khác nói Trần Nghiên tham gia liên hoan văn nghệ của trường.
Cô ấy vất vả tìm hiểu thời gian diễn ra liên hoan văn nghệ. Sáng hôm đó, Ôn Dao trốn học, lén lút chạy đến trường Trung học Khi Nguyên, muốn tạo bất ngờ cho Trần Nghiên.
Không may trên đường có chút sự cố, cô ấy bị kẹt ở giữa đường, đến khi cô ấy vội vàng tới nơi, tiết mục của Trần Nghiên đã sắp kết thúc.
Anh mặc bộ vest đen, cà vạt chỉnh tề, xương cổ nổi bật, sống lưng thẳng tắp ngồi trước đàn piano, trên người tỏa ra sự cao quý.
Khác hẳn với hình ảnh Trần Nghiên mà Ôn Dao đã từng gặp.
Ánh sáng sân khấu chiếu lên đỉnh đầu anh, cô ấy chen chúc trong đám đông ngước mắt lên nhìn, như thể nhìn thấy thần thánh của mình.
Sau khi liên hoan văn nghệ kết thúc, cô ấy hớn hở chạy đến tìm Trần Nghiên, giọng điệu như trách móc: "Cậu chơi piano sao không nói trước với tôi?"
"Thật tiếc quá, tôi chỉ xem được phần sau."
Trần Nghiên không quan tâm, mỉm cười: "Trình piano rách nát của tôi thì có gì hay mà xem."
Dừng lại vài giây, anh bổ sung: "Nhưng cũng tiếc thật, cậu không nghe được bạn diễn của tôi hát."
"Cô ấy hát rất hay."
Ôn Dao sửng sốt, nhớ lại vừa nãy trên sân khấu còn có một cô gái khác, cô ấy mặc váy dạ hội màu xanh xám, gương mặt ngoan ngoãn, ánh mắt dịu dàng, như một tờ giấy trắng chưa từng bị vấy bẩn.
Khác hẳn với những người bên cạnh Trần Nghiên trước đây.
Vì vậy cô ấy mới bỏ qua.
"Vừa nãy cậu có nhìn thấy cô ấy không?" Lời của Trần Nghiên cắt ngang dòng suy nghĩ của Ôn Dao, anh vẫn giữ vẻ thản nhiên như mọi khi, nhưng giọng nói lại có vài phần tự hào không dễ phát hiện, "Người ta học giỏi, tính tình cũng tốt, hợp tác với tôi, là tôi trèo cao rồi."
Sắc mặt Ôn Dao càng khó coi.
Đây là lần đầu tiên cô ấy nghe Trần Nghiên khen ngợi một cô gái khác trước mặt mình.
Chưa đầy mấy phút sau, cô gái đó thay đồ xong thì bước đến, Trần Nghiên giới thiệu hai người với nhau, nói cô ấy tên là Tống Tịnh Nguyên.
Từ khi Tống Tịnh Nguyên xuất hiện, toàn bộ tâm trí của Trần Nghiên đều đặt lên người cô, ánh mắt không hề dừng lại ở Ôn Dao chút nào.
Anh còn đưa cho Tống Tịnh Nguyên một chai sữa, nói là của giáo viên âm nhạc cho.
Nhưng mười phút trước, rõ ràng cô ấy tận mắt nhìn thấy Trần Nghiên nhờ người đi mua sữa ở cửa hàng.
Sau đó, cô ấy nhìn thấy ảnh chụp của một cô gái trên vòng bạn bè của Trần Nghiên, dù chỉ là một bóng lưng mờ nhạt, nhưng trực giác mách bảo cô ấy rằng đó chính là Tống Tịnh Nguyên.
Ôn Dao bấm mạnh vào lòng bàn tay, nhớ lại trước đây có lần cô ấy hỏi Trần Nghiên, tại sao anh không đăng ảnh lên vòng bạn bè, Trần Nghiên chẳng thèm để ý mà nói rằng không thích đăng.
Bây giờ anh lại công khai đăng ảnh Tống Tịnh Nguyên lên.
Đây là gì chứ?
Sự thiên vị rõ ràng sao?
Trong lòng Ôn Dao dâng lên một dự cảm không lành.
Quả nhiên không lâu sau, cô ấy nghe từ chỗ Thẩm Duệ, biết được anh và Tống Tịnh Nguyên đang hẹn hò.
Nói là bất ngờ thì cũng không phải, từ lần đầu tiên gặp họ, cô ấy đã có dự cảm này.
Nhưng việc phá hoại tình cảm của người khác, cô ấy không làm được, như vậy quá hèn hạ, không phải phong cách của Ôn Dao, nên cô ấy chọn cách im lặng, ít làm phiền Trần Nghiên, bắt đầu lặng lẽ quan sát mọi chuyện.
Thỉnh thoảng cô ấy mượn danh nghĩa "anh em" để mời Trần Nghiên ra ngoài chơi, nhưng đều bị anh từ chối, lý do rất đồng nhất – "Tôi muốn ở bên bạn gái."
Ôn Dao chỉ cảm thấy trong lòng như có ai đó đổ một cốc giấm, chua xót khó chịu.
Đến ngày sinh nhật, cô ấy cẩn thận liên lạc với Trần Nghiên, hỏi anh có muốn đến không, Trần Nghiên đồng ý ngay, lúc đó Ôn Dao thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng Trần Nghiên vẫn coi trọng cô bạn này, không ngờ anh lại dẫn Tống Tịnh Nguyên đến, lúc tặng quà, anh tự nhiên thò tay vào túi cô.
Thậm chí vì bạn thân của cô ấy nói vài câu không đúng với Tống Tịnh Nguyên mà anh mặt lạnh ngay lập tức, không chừa cho cô ấy chút thể diện nào.
Suốt buổi tiệc, Trần Nghiên chưa từng rời khỏi Tống Tịnh Nguyên, cũng không cảm thấy chán, ánh mắt như dính trên người cô, anh gọi cô là "cô gái nhà tôi", tay khoác lên vai cô, thờ ơ bóp nhẹ phần thịt mềm bên má, thỉnh thoảng còn nói vài câu bâng quơ, khiến cô đỏ mặt.
Lúc đó Ôn Dao mới thực sự nhận ra, Trần Nghiên đã động lòng.
Cô gái này rất quan trọng với anh.
Từ hôm đó trở đi, cô ấy bắt đầu dần dần rút lui khỏi cuộc sống của Trần Nghiên.
Lần thứ hai gặp lại là ở Khi Nguyên, nghe nói Trần Nghiên nhảy từ trên lầu xuống để cứu cô, trong khoảnh khắc đó, cô ấy nghĩ Trần Nghiên điên rồi.
Không ngờ lại nghe Thẩm Duệ nói Tống Tịnh Nguyên muốn chia tay anh.
Cô ấy giận dữ chạy đến trước mặt Trần Nghiên, khuôn mặt sắc sảo của anh không còn chút huyết sắc nào, khác xa với chàng trai đầy khí phách trong ký ức của cô ấy, trái tim cô ấy như bị ai đó đâm mạnh một đao.
Ôn Dao hỏi Trần Nghiên: "Đáng không?"
Trần Nghiên khó hiểu nhìn cô ấy.
"Vì cứu cô ấy, có đáng không?"
Trần Nghiên không chút do dự: "Đáng."
"Bảo vệ cô ấy là ưu tiên hàng đầu của tôi, tính mạng của cô ấy quan trọng hơn tôi."
Ôn Dao không ngờ, Tống Tịnh Nguyên lại rời đi một cách dứt khoát như vậy.
...
"Thầy giáo sắp xếp chỗ ngồi của tôi bên cạnh anh ấy, mọi người đều nói cách chữa lành tốt nhất cho một người bị tổn thương tình cảm là ở bên cạnh anh ấy, lúc đó tôi có chút buồn cười nghĩ rằng, cơ hội của mình đến rồi."
"Nhưng tôi đã sai." Cô ấy lắc đầu bất lực, "Anh ấy đối xử với tất cả những người khác phái bên cạnh vô cùng lạnh lùng, bao gồm cả tôi, ngay cả nhìn cũng không thèm."
"Trần Nghiên bị đả kích lớn hơn tôi tưởng, cả ngày tiêu cực, ánh mắt mờ mịt."
"Khí chất kiêu ngạo trên người anh ấy dường như dần dần tan biến."
Giọng của Ôn Dao rất nhẹ, nhưng từng chữ đều đập mạnh vào tim Tống Tịnh Nguyên, như thể muốn giày vò cô từng chút một.
"Sau đó, khi kỳ thi đại học kết thúc, tôi thi không tốt nên quyết định học lại, chuyển sang học mỹ thuật. Tôi và anh ấy cũng không còn liên lạc, trở thành bạn bè không còn liên lạc trong danh bạ của nhau."
"Để tôi cho cậu xem một bức ảnh."
Ôn Dao lấy điện thoại từ trong túi ra, lục lọi một lúc lâu, rồi đưa một bức ảnh tới trước mặt cô.
Tống Tịnh Nguyên nhìn xuống.
Bức ảnh chụp hơi mờ, có thể thấy là ảnh chụp lén. Xung quanh các bạn học đều mặc áo khoác bông dày, có lẽ là mùa đông năm cuối cấp ba.
Tóc của Trần Nghiên đã cắt ngắn rất nhiều, thành tóc húi cua, gần như sát da đầu. Anh mặc một chiếc áo hoodie đen, tay áo xắn lên một đoạn để lộ cánh tay chắc khỏe với các cơ bắp rõ ràng. Anh cắn cây bút trong miệng, cúi đầu không biết đang ngẩn người nhìn cái gì, vẻ mặt nghiêm túc.
"Cậu đoán xem anh ấy đang làm gì?" Ôn Dao hỏi.
"Làm gì?" Tống Tịnh Nguyên muốn biết đáp án nhưng lại không dám nghe, giọng nói có chút run rẩy.
"Anh ấy viết tên của cậu lên nhật ký." Giọng Ôn Dao bình thản, "Viết rất nhiều."
Đồng tử của Tống Tịnh Nguyên đột ngột co lại.
Đây đều là những điều cô không biết.
"Tấm hình này... có thể gửi cho tôi không?" Tống Tịnh Nguyên đưa một yêu cầu khách khí.
"Tất nhiên." Ôn Dao quét mã để kết bạn, rồi gửi bức ảnh qua cho cô, nhẹ nhàng nói, "Bây giờ xem như vật về đúng chủ rồi, tôi sẽ xóa nó."
Nhẹ nhàng đến cực điểm.
Tống Tịnh Nguyên lưu lại bức ảnh đó, rất trịnh trọng nói: "Ôn Dao, cảm ơn cậu."
–
Rời khỏi quán cà phê, Tống Tịnh Nguyên có chút buồn bã, trong lòng như bị ai đó khoét một cái lỗ, không cách nào lấp đầy.
Lúc rời đi, Ôn Dao quay đầu nhìn cô, đuôi mắt hơi nhếch lên, đứng dưới ánh sáng ấm áp, toàn thân tỏa ra vẻ đẹp có tính công kích: "Cậu rất may mắn."
Có thể khiến Trần Nghiên cam tâm chờ đợi nhiều năm như vậy.
"Nhưng tôi cũng không tệ đến thế."
Ít nhất đã cùng anh đi qua một đoạn đường.
Có những tình cảm, định sẵn là phải buông bỏ.
Tống Tịnh Nguyên đi dọc theo một đoạn đường mà không có mục đích, cuối cùng cô bắt xe đến tập đoàn Niệm Nguyên.
Đây là lần thứ hai cô đến đây, đứng trước tòa nhà văn phòng cao lớn, nhìn bốn chữ to sáng lấp lánh kia, lòng cô chua xót không nói nên lời.
Cô không tài nào tưởng tượng được cảnh Trần Nghiên ngồi trước bàn học, viết từng nét từng nét tên cô.
Đó là cách anh giải tỏa nỗi nhớ nhung sao?
Cô cảm thấy mình giống như một kẻ tội đồ tàn ác.
Nhân viên lễ tân lịch sự hỏi: "Xin hỏi cô có hẹn trước không?"
Tống Tịnh Nguyên thoáng bối rối: "Không."
"Xin lỗi, không có hẹn trước thì không thể vào được."
Tống Tịnh Nguyên quay người định đi, nhân viên lễ tân nhìn chằm chằm mặt cô, đột nhiên cảm thấy khuôn mặt này có chút quen thuộc, bèn gọi cô lại: "Khoan đã, xin hỏi cô có phải là cô Tống không?"
"Đúng vậy."
"Trần tổng đã dặn, cô Tống có thể ra vào tự do." Nhân viên lễ tân mỉm cười, "Văn phòng tổng giám đốc ở tầng bốn, xin cô Tống cứ tự nhiên."
Tống Tịnh Nguyên cảm thấy ấm áp trong lòng: "Cảm ơn."
"Không có gì."
Cô đi thang máy lên tầng bốn.
Nơi làm việc của tổng giám đốc lớn hơn cả phòng tin tức của bọn họ, không gian yên tĩnh, được dọn dẹp sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.
Trịnh Thần vừa đi ngang qua cửa, nhìn thấy cô, lập tức đi qua chào hỏi: "Chị dâu đến rồi à?"
Tống Tịnh Nguyên bị cách gọi này làm đỏ mặt, chỉ vào bên trong: "Anh ấy đang bận à?"
Dù sao cô cũng đến mà không báo trước cho Trần Nghiên.
"Không sao đâu, đúng lúc em cũng phải nộp tài liệu, chị dâu đi vào cùng em nhé..."
Trịnh Thần dẫn Tống Tịnh Nguyên vào, thư ký đang báo cáo lịch trình sắp tới với Trần Nghiên, khi liếc thấy bóng dáng cô, Trần Nghiên ngẩng đầu: "Sao em lại đến đây?"
Báo cáo công việc nhanh chóng kết thúc, Trịnh Thần thức thời đưa thư ký ra ngoài, trong văn phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người họ. Áo vest của Trần Nghiên được khoác trên ghế sofa bên cạnh, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cúc cổ áo nới lỏng, yết hầu nhô ra, trông vừa cấm dục lại vừa gợi cảm.
"Em có làm phiền công việc của anh không?" Tống Tịnh Nguyên hỏi.
"Có công việc nào quan trọng bằng em chứ?" Trần Nghiên ôm cô đặt lên đùi mình, cằm tựa vào hõm cổ cô, nhẹ nhàng cọ xát, xoa bóp lớp thịt mềm sau tai cô, "Sao tự nhiên lại muốn tới đây?"
"Chỉ là đột nhiên rất muốn gặp anh." Tống Tịnh Nguyên nhớ lại bức ảnh mà Ôn Dao đã cho cô xem, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót, nước mắt không nghe lời mà trào ra, dường như chỉ cần nhắm mắt là sẽ rơi xuống.
"Sao vậy?" Trần Nghiên cảm thấy tâm trạng của bảo bối nhà anh không đúng lắm, "Ai bắt nạt em à? Công việc có gì không suôn sẻ sao?"
"Nói ra đi, ông xã làm chỗ dựa cho em."
Tống Tịnh Nguyên lắc đầu: "Đều không phải."
"Chỉ là em cảm thấy... có lỗi với anh, để anh đợi em nhiều năm như vậy."
"Sao lại nói mấy lời ngốc nghếch này nữa?" Trần Nghiên nhẹ nhàng nói, khóe mắt hiện lên một chút ý cười, "Chúng ta đã nói rõ rồi mà, quá khứ đã qua rồi."
"Nhưng em nghĩ, những năm đó anh đã sống không tốt."
Trần Nghiên giơ tay lên, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng lướt qua dưới mắt cô, hơi ngứa: "Vậy em nói thật đi, em sống tốt không?"
Tống Tịnh Nguyên vừa định gật đầu, Trần Nghiên bèn nhéo má cô: "Em không được nói dối."
Im lặng một lúc, Tống Tịnh Nguyên thừa nhận: "Em cũng sống không tốt."
"Vậy thì chúng ta hòa nhau." Giọng anh vẫn thản nhiên, "Có gì mà phải có lỗi chứ, chẳng phải em vẫn luôn thích anh sao? Hơn nữa là anh tự nguyện đợi em mà, sau này đừng nghĩ ngợi lung tung nữa."
Tống Tịnh Nguyên hít mũi nói được.
Trần Nghiên chạm nhẹ vào chóp mũi cô: "Chiều nay không đi làm à?"
"Dạ, em xin nghỉ ở công ty rồi."
Trần Nghiên lập tức nhấc điện thoại nội tuyến trên bàn gọi cho thư ký, bảo anh ta hủy toàn bộ lịch trình chiều nay.
Tống Tịnh Nguyên giữ tay anh lại: "Sao lại hủy?"
"Bởi vì muốn cùng cô gái nhỏ nào đó ra ngoài dạo chơi." Trần Nghiên nắm tay cô, hai người mười ngón tay đan vào nhau, "Đi thôi."
Tống Tịnh Nguyên cuối cùng cũng nở nụ cười: "Được."
Ra khỏi Niệm Nguyên, hai người lên xe.
Tống Tịnh Nguyên hỏi anh định đi đâu, Trần Nghiên nói tạm thời giữ bí mật.
Cô ngồi ở ghế phụ, nghiêng đầu nhìn Trần Nghiên, đôi bàn tay dài mạnh mẽ đặt hờ hững trên vô lăng, làm việc cả ngày chắc chắn rất mệt, nhưng anh lại không hề thể hiện ra ngoài, thần thái tự tại.
"Chồng em đẹp trai thế cơ à?" Anh cười gian, "Nhìn trộm nãy giờ rồi."
Lần này Tống Tịnh Nguyên không né tránh: "Dạ, đẹp trai."
Trần Nghiên "chậc" một tiếng, khóe miệng nhếch lên, khóe mắt lông mày đều tràn đầy tự đắc.
Như thể nhận được lời khen ngợi lớn lao.
Ngã tư phía trước là đèn đỏ, Trần Nghiên dừng xe chờ, điện thoại trong túi Tống Tịnh Nguyên rung lên, cô lấy ra, nhìn thấy dãy số trên màn hình, trái tim cô chùng xuống.
Cô vô thức muốn cúp máy, nhưng ngay lúc nhấn nút cúp, cô nhớ lại lời của Giang Bân.
Và cả bức ảnh đó.
Lòng bàn tay trắng nõn bị bấm mạnh, hình thành vài dấu hình trăng lưỡi liềm, Tống Tịnh Nguyên nhận điện thoại trước mặt Trần Nghiên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]