Cửa phòng "cạch" một tiếng bị đóng lại, căn phòng chìm trong sự tĩnh lặng và tối đen.
Trần Nghiên một tay bế người đặt lên kệ tủ trước cửa, chiếc áo khoác bông bị ném sang một bên, chỉ còn lại một chiếc áo len dệt kim mỏng, hai tay Trần Nghiên đè mạnh lên bả vai cô, ép cô vào một góc.
Mùi thơm của gỗ tuyết tùng cùng hoa nhài đan xen cùng mùi rượu, bảy năm dồn nén bùng nổ trong khoảnh khắc này.
"Tống Tịnh Nguyên, em nói xem, hai chúng ta rốt cuộc là ai không cần ai trước?"
Bất kể nhìn từ góc độ nào, Tống Tịnh Nguyên đều là người từ bỏ đoạn tình cảm này trước.
Giữa họ có khoảng cách bảy năm.
Không phải bảy ngày, cũng không phải bảy tháng.
Trần Nghiên sao có thể không tức giận?
Tình yêu là thật, tức giận cũng là thật.
Lúc trước vì giữ cô lại, cái gì anh cũng nói hết.
Trong thời gian anh nằm viện, ngày nào Tống Tịnh Nguyên cũng ở bên anh, không ai nhắc lại những chuyện không vui trước đó.
Anh cho rằng chuyện này cứ như vậy trôi qua.
Nhưng tất cả chỉ là những gì anh nghĩ.
Đôi mắt của Trần Nghiên đỏ hoe, hai người áp sát trán vào nhau, mâu thuẫn giữa họ như muốn bùng nổ.
"Ngày đó ở bệnh viện có phải anh đã nói, em muốn đi đâu anh cũng sẽ đi cùng em, bỏ lại mọi thứ cũng không sao cả, còn em thì sao?"
"Em lại bỏ anh một mình."
"Anh đã hứa sẽ cho em một gia đình, sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-trao/3542227/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.