Đôi mắt của Tống Tịnh Nguyên run lên.
Cô chỉ mới gặp ông nội Trần một lần trong đám tang của bà nội, lúc đó cảm thấy ông hòa ái dễ gần, hoàn toàn không có khí chất của một trưởng lão trong một gia tộc lớn, giờ nghĩ lại, có lẽ ông chỉ xuất phát từ sự đồng cảm với mình.
Hoặc là nói, chính vì có quan hệ với Trần Nghiên, ông mới đồng cảm với chính mình.
Nhưng vứt bỏ những thứ này, để có thể chống đỡ một gia tộc lớn như vậy, ông khẳng định là một người tâm tư kín đáo, làm việc mạnh mẽ hơn người.
Cô cắn môi, rất muốn đi vào nhìn Trần Nghiên một chút, Tống Tịnh Nguyên hạ thấp giọng, gần như cầu xin: "Chú, cho cháu vào nhìn anh ấy một chút được không?"
"Cháu sẽ không ở lại lâu đâu, chỉ cần nhìn một cái thôi, cháu sẽ đi ngay."
"Xin lỗi." Thái độ của người đàn ông rất kiên quyết, giọng điệu lịch sự, "Hi vọng Tống tiểu thư không làm khó tôi."
Tống Tịnh Nguyên khó khăn nở nụ cười: "Làm phiền chú rồi."
Cô không rời đi mà ngồi xổm dựa vào bức tường hành lang bệnh viện.
Khói thuốc trong đám cháy ảnh hưởng rất lớn đến cô, thỉnh thoảng sẽ ho khan vài tiếng, nhưng Tống Tịnh Nguyên sợ làm phiền Trần Nghiên trong phòng bệnh nên chỉ có thể cố gắng kiềm chế, cổ họng cô nghẹn lại, ngứa ngáy khó chịu.
Thỉnh thoảng có vài gương mặt xa lạ tiến vào thăm Trần Nghiên, Tống Tịnh Nguyên thừa dịp bọn họ mở cửa, cố gắng nhìn vào bên trong một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-trao/3514974/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.