Khi Tống Tịnh Nguyên mang sủi cảo ra, cô tình cờ nhìn thấy khóe miệng Trần Nghiên nhếch lên.
Cô tò mò hỏi: "Anh cười cái gì?"
"Không có gì." Trần Nghiên cất điện thoại, nhận lấy đĩa thức ăn trong tay cô, "Ăn thôi."
Tống Tịnh Nguyên vào bếp pha hai bát nước chấm, mỗi người một bát, thật ra cô cũng không đói lắm, nhưng vẫn muốn cùng anh ăn thêm chút nữa.
Đêm giao thừa cũng không thể để anh ăn cơm một mình.
Trần Nghiên mở tủ lạnh lấy sữa cho cô, lại mở một lon bia cho mình, hơi lạnh dọc theo các khớp xương thon dài bắn lên.
"Em làm đơn giản lắm." Tống Tịnh Nguyên mím môi dưới, ngón tay cầm đũa hơi trắng lạnh, "Không biết có hợp khẩu vị của anh không."
Trần Nghiên cầm đũa lên, gắp một miếng trứng cho vào miệng.
Món xào rất mềm, độ mặn vừa phải, ngon hơn nhiều so với đồ ăn mua bên ngoài trước đó.
Quan trọng nhất là, anh ăn ra một hương vị đã mất từ lâu mang tên "Gia đình".
Lúc Trần Xu Phàm còn ở đây, cô ấy tự học nấu ăn mỗi ngày, tuy rằng cũng có lúc gặp phải hiện tượng lật xe, nhưng Trần Nghiên vẫn sẽ ăn hết để không làm hỏng hứng thú của cô ấy.
Sau khi Trần Xu Phàm qua đời, anh không bao giờ ăn đồ của người khác làm nữa, cho tới bây giờ đều là mua đồ ăn bên ngoài.
Đây là lần đầu tiên.
Tống Tịnh Nguyên thận trọng hỏi: "Ăn được không?"
Trần Nghiên sờ trán cô: "Yên tâm, ăn rất ngon."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-trao/3508964/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.