24.04.2024
Editor: Fino
Tay cô khững lại giữa không trung, những âm thanh xung quanh dần rời xa cô, chỉ còn lại tiếng tim đập.
Lo lắng dẫy lên.
Cô hít sâu vài hơi, móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay, giọng nói run run: "Trần Nghiên làm sao vậy?"
"Mẹ tôi bảo tôi đến nhà cậu ấy đưa chút đồ, cửa nhà cậu ấy không đóng, tôi gõ vài cái thấy không có ai, cho rằng cậu ấy còn chưa rời giường, nên trực tiếp đi vào." Thẩm Duệ dừng một chút, "Nhưng là..."
"Nhưng là cái gì?" Tống Tịnh Nguyên nhíu mày, máu trong người sôi lên, "Cậu nói mau đi."
"Nhưng là tôi phát hiện cậu ấy căn bản không có ở nhà, trong nhà bừa bộn, phòng khách có một lọ thuốc ngủ đã mở nắp, thuốc rải rác khắp nhà, trên mặt đất còn có một vũng máu nhỏ, điện thoại cũng tắt máy, cho nên mới muốn hỏi cậu xem cậu ấy có liên lạc cho cậu không."
Tống Tịnh Nguyên hít sâu một hơi, dừng một chút: "Có thể nói cho tôi biết cô của Trần Nghiên đã xảy ra chuyện gì không?"
Thẩm Duệ thở dài: "Cô của cậu ấy đã qua đời nhiều năm, nhảy lầu tự tử. Sự việc này để lại một bóng ma rất lớn đối với cậu ấy."
Tim của Tống Tịnh Nguyên như ngừng đập.
"Vậy cậu có biết Trần Nghiên có thể ở đâu không?"
"Tôi không biết." Trong giọng nói của Thẩm Duệ có chút bất lực, "Mặc dù bọn tôi đã quen biết nhau nhiều năm, nhưng đây là tâm bệnh của cậu ấy. Cậu ấy rất ít khi nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-trao/3505768/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.