Editor: Fino
Tống Tịnh Nguyên còn chưa kịp phản ứng, một cỗ ấm áp đã nắm lấy cổ tay cô, Trần Nghiên kéo người về phía sau mình, tách cô và Lộ Từ ra.
Tống Tịnh Nguyên ngẩng đầu nhìn anh.
Cậu thiếu niên có thân hình dong dỏng cao, bộ vest đen càng tăng thêm vẻ lãnh đạm và xa cách. Nút áo sơ mi trắng thắt chặt làm cho anh thêm vài phần cấm dục, cà vạt thẳng tắp, hướng lên trên là yết hầu gợi cảm.
Trần Nghiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Lộ Từ trước mặt, trong mắt mang theo vài phần địch ý, anh khẽ hừ một tiếng: "Cộng sự của tôi, dựa vào cái gì mà theo cậu đi nghỉ ngơi?"
Lộ Từ không trả lời.
"Có phải từ bé được thấy nhiều ở chỗ ba cậu ——" vẻ mặt của anh có thêm vài phần châm chọc, "cũng học được chút thủ đoạn rình rập?"
"Trần Nghiên!" Lộ Từ tựa hồ không thể chịu không nổi nữa, siết chặt nắm tay, sắc mặt âm trầm, "Cậu nói nhảm cái gì vậy?!"
Trần Nghiên ngữ khí khinh thường, gân xanh trên trán nổi lên: "Tôi nói sai? Không phải ông ta đã hủy hoại cuộc sống của người khác sao?"
"Không phải như cậu nghĩ!" Lộ Từ cắn chặt răng, "Người sai cho tới bây giờ cũng không phải là ba tôi."
Trần Nghiên cười nhạo: "Không phải ông ta thì là ai?"
Tống Tịnh Nguyên ở một bên không biết giữa hai người rốt cuộc có khúc mắc gì, trong đầu suy nghĩ mình nên nói gì để giảm bớt bầu không khí này không.
Cũng may lúc này có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-trao/3502925/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.