Tống Tịnh Nguyên vốn định rời đi, nhưng nghe những lời này của Trần Nghiên, lòng bàn chân của cô dường như bị dính keo, làm thế nào cũng không nhúc nhích được. Gần đó có một nữ sinh bưng mì, lúc đi ngang qua không cẩn thận đụng phải cô, vội vàng xin lỗi: "Thật xin lỗi."
"Không sao đâu."
Tuy rằng âm thanh rất nhỏ, nhưng vẫn lọt vào tai Trần Nghiên. Hắn quay đầu lại, hất cằm về phía ghế ngồi: "Còn đứng ở đấy làm gì?"
Tống Tịnh Nguyên chậm rãi ngồi xuống dưới ánh mắt chăm chú của Chúc Lan, nhất thời cảm thấy xấu hổ. Chúc Lan nhìn chằm chằm Tống Tịnh Nguyên một lúc lâu, cảm thấy cô không phải là mẫu người mà Trần Nghiên sẽ thích, vì vậy cô ta đi đến bên cạnh cô, khóe miệng mang theo nụ cười: "Vậy bạn học này, cậu có phiền đổi chỗ ngồi không? Tôi có chuyện muốn nói với Trần Nghiên."
"...." Tống Tịnh Nguyên siết chặt lòng bàn tay, cảm giác chua xót từ đáy lòng lan ra, "Không phiền."
Không đợi cô đứng dậy, Trần Nghiên đã trực tiếp vươn tay nắm chặt cổ tay cô, cảm giác hơi ấm thoáng qua khiến đầu óc Tống Tịnh Nguyên trở nên trống rỗng.
Hắn lạnh giọng nói: "Tôi phiền. Chúc Lan, chia tay rồi thì đừng dây dưa không rõ ràng nữa."
Lời hắn nói rất dứt khoát, không có bất kỳ dấu hiệu mềm lòng nào. Tống Tịnh Nguyên ngơ ngác nhìn hắn, người này tựa hồ luôn luôn như vậy, lúc ở bên nhau có thể rất lãng mạn, nhưng khi chia tay lại không hề để ý đến nội tâm của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-trao/3438095/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.