Đúng như Hồng Lan ra lệnh, một giờ sau bốn chị em Hồng Lan gọn ghẽ trong các bộ võ phục hồng, tím, xanh, đen. Vai mang bọc hành lý cũng cùng màu áo, tay cầm kiếm, bao kiếm bằng da cũng được nhuộm theo màu sắc ứng hợp sắc áo sắc quần trở lại Bách lan hiên. Tích Nhân đứng lên nghinh tiếp, hỏi:
- Chúng ta đi bây giờ?
Bốn cô gái trố mắt nhìn:
- Chẳng lẽ ngươi không muốn đi bây giờ?
Tích Nhân gãi đầu, lúng túng:
- Tại hạ ..tiểu điệt không có ý gì. Vâng, đi ngay bây giờ.
Hắc Lan hỏi:
- Đi đâu?
Hồng Lan cau mày:
- Tiểu hắc! Đi đâu thì hắn đưa đi. Cần gì cứ phải hỏi.
Hắc Lan chu môi:
- Đi đâu, tiểu muội hỏi một chút đã sao? Làm gì cũng không biết.. thì trong lòng đâu thản nhiên được. Chúng ta xuống núi, đi bộ hay cởi ngựa. Nếu đi ngựa thì chúng ta còn phải đi lấy ngựa nữa chứ.
Hồng Lan đưa mắt hỏi Tích Nhân. Tích Nhân nhận thấy bốn cô gái võ công rất cao, nhưng không thể ngày nào cũng dùng khinh công để đi cả trăm dặm, chịu đựng mệt mỏi, chậm rãi:
- Tại hạ .. tiểu điệt đang trên đường qua Điền trì cứu người. Tại hạ.. tiểu điệt.. chưa từng đặt chân đến đó, nhưng tin chắc có đường lộ nên khi ra tới thị trấn chúng ta có thể mua ngựa đi đường để tiết kiệm sức lực.
Hồng Lan hơi cau đôi mày liễu:
- Ta chưa từng ra khỏi Bách lan cốc, nhưng thường nghe sư phụ nói Đại Việt và Vân Nam có thông thương buôn bán, thì hẳn phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-tien-bac-ngao/74983/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.