Thảo nguyên về đêm thấm đượm hương cỏ non thơm ngọt, nằm trong lều trại, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh điểm những vì sao sáng lấp lánh.
Tình cảm mãnh liệt còn chưa lắng xuống, Lý Nguyên Hạo nằm thẳng trên đất hưởng thụ, bộ ngực lõa lỗ vẫn còn phập phòng kịch liệt. Một lát sau, người bên cạnh lặng lẽ cử động, bắt đầu đứng dậy mặc quần áo.
Lý Nguyên Hạo xoay người lại, vòng tay từ phía sau ôm người kia vào lòng, người nọ bất đắc dĩ thở dài, nhưng cũng không có ý định giãy giụa. Lý Nguyên Hạo thấp giọng thì thầm giống như làm nũng “Đừng đi, để ta ôm thêm một lát nữa.” Người nọ quay lại, đôi mắt dịu dàng trong sáng có chút ngây ngốc nhìn Lý Nguyên Hạo mỉm cười “Không——–đi!” Tuy rằng giọng điệu người nọ chân thật đáng tin, thế nhưng lại tràn ngập cưng chiều, nhẹ nhàng bắt lấy tay Lý Nguyên Hạo rồi gỡ nó ra, vừa định đứng lên, đột nhiên đau nhức, chân mềm nhũn đành phải ngồi xuống.
Tuy nói người luyện võ không sợ đau đớn, thế nhưng loại đau đớn này lại không phải bình thường, nó giống như dùng hàng loạt kim châm vào nơi mềm mại nhất. Quả nhiên nguyên nhân là do hôm nay làm nhiều lần, đau như vậy hẳn là chảy máu đi. Nghe được tiếng cười khanh khách của người phía sau, người nọ quay đầu lại, mới vừa rồi ánh mắt còn ngọt ngào tràn ngập nhu tình, giờ phút này lại lạnh đến nỗi có thể giết người.
Lý Nguyên Hạo thức thời lập tức im tiếng, bày ra bộ dáng trìu mến chọc ghẹo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-tiec-deu-khong-phai-la-nguoi/51125/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.