Chương trước
Chương sau
Tiểu nha hoàn nói: "Hỏi rồi, lần này bắt được chính là hai người nam."
Tạ Tri Vi nhíu mày: "Nam sao?" Còn là hai người, đây hoàn toàn không phù hợp với dự đoán của hắn.
Tạ Tri Vi lại hỏi: "Chính xác không?"
"Chính xác." Tiểu nha hoàn gật gật đầu: "Hắn...... Hắn nói, tuy rằng không được phép tới gần nhìn kỹ, nhưng lúc bị quất roi bọn họ la hét quỷ khóc sói gào, tuyệt đối là nam nhân, không thể nào nghe lầm được."
Vậy chắc là người râu ria nào đó.
Mục Hạc lại không phải máu lạnh, không có khả năng đem tiểu sư thúc của hắn ra đánh đi? Càng đừng nói Thu Trọng Vân và Đạm Đài Mộng, em gái xinh đẹp như vậy sao có thể kêu đến quỷ khóc sói gào?
Trong nguyên tác từng viết qua, tất cả tiếng kêu của các em gái trong hậu cung của Mục Hạc đều "uyển chuyển như hoàng oanh xuất cốc".
Tạ Tri Vi ho khan một tiếng, nói: "Nếu đã như thế, tiểu cô nương vất vả rồi, cô nương tâm địa thiện lương nhất định sẽ có vận may."
Tiểu nha hoàn nghe hắn cảm tạ đến ngượng ngùng, hé miệng cười cười: "Tạ chân nhân quá khách khí rồi, ngài đừng quên có rảnh giúp ta đoán mệnh số nha."
"Đó là tất nhiên."
Tiểu nha hoàn nghe vậy, vui mừng hớn hở rời đi. Tạ Tri Vi thu lại thần sắc, lập tức gõ mở hệ thống.
"Thảo Mãng Anh Hùng, đi ra."
"OK, thần tượng chờ một lát, lập tức tới ngay."
Tạ Tri Vi đành phải nhẫn nại chờ đợi, sau năm phút đồng hồ, khung chat bên kia mới bay lên. "Tới rồi thần tượng, chúng ta nói tiếp chuyện hôm qua hả?"
Tạ Tri Vi không khỏi cười lạnh: "Cậu bận rộn quá nhỉ, tôi nhớ rõ bốn năm trước không có việc gì cậu cũng hở một tí là gõ tôi hỏi tôi, bây giờ lại an tĩnh như vậy, là thấy cốt truyện hết cách cứu chữa, từ bỏ trị liệu rồi sao?"
Thảo Mãng Anh Hùng vội vàng giải thích: "Không có không có, cũng chỉ mới bắt đầu bận rộn mấy ngày nay thôi."
"Cậu đã là người chết, còn bận rộn cái gì nữa?"
"Khụ khụ, đây không phải bởi vì nhàn hạ quá lâu, tay bị ngứa ngáy sao, tôi...... Tôi đã chạy đi đào hố mới."
Theo dõi truyện đọc truyện là thú vui lớn nhất trong những lúc rảnh rỗi của Tạ Tri Vi năm đó, hắn vừa nghe đã thấy hào hứng: "Viết cái gì? Cho tôi xem một chút."

"Vẫn là tu chân." Thảo Mãng Anh Hùng hắng hắng giọng: "Có điều...... Vừa mới viết mở đầu, bây giờ vẫn chưa cho anh xem được. Tôi cần tìm kiếm linh cảm, đợi truyện phong phú rồi sẽ cho anh xem ha."
"Thần bí như vậy sao." Tạ Tri Vi nhịn không được nói, "Cần linh cảm gì tôi có thể nói cho cậu biết, đây đều là những kinh nghiệm tôi tự mình trải qua."
"Đúng rồi, mấy thứ này có thể sử dụng được nha!" Thảo Mãng Anh Hùng nghĩ nghĩ, cười hì hì nói: "Thần tượng anh trao quyền cho tôi xem đi, anh mấy ngày nay đi nhiều nơi như vậy, gặp nhiều người như vậy, tôi sẽ theo đó mà nhìn nhiều một chút, tuyệt đối có thể miêu tả xã hội tu chân theo mọi phương hướng."
Tạ Tri Vi bỗng nhiên cất cao âm lượng, từ chối ngay lập tức: "Vậy không được!"
Thảo Mãng Anh Hùng hít sâu một hơi, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Chẳng lẽ...... nam chính đã làm chuyện không thể miêu tả với anh?"
Tạ Tri Vi im miệng không nói một lúc lâu, sau đó trong miệng nhảy ra mấy chữ: "Cứ xem như là vậy đi."
"...... Có bao nhiêu không thể miêu tả?"
"......"
"A đúng, vậy trước đó anh kể cho tôi nghe đi, đêm qua hắn có tiến thêm một bước với anh không?"
"Đậu xanh cậu có vẻ rất chờ mong ha!" Tạ Tri Vi quả thực nổi nóng, "Không có không có!"
"Thần tượng anh đừng nóng giận, tôi không phải đang giúp anh phân tích một chút sao." Thảo Mãng Anh Hùng ở đầu bên kia ôn tồn an ủi, "Thần tượng anh nhìn đi, anh bây giờ đã hoàn toàn mang theo cảm xúc cá nhân, nếu chỉ dựa vào lời kể của anh, cốt truyện của tôi không có cách nào miêu tả khách quan được, cho nên......"
"Vẫn muốn tôi trao quyền đúng không?"
Thảo Mãng Anh Hùng lập tức khen ngợi không ngớt: "Ai da, không hổ là thần tượng, quả nhiên thông minh cơ trí, trong bụng tôi có gian xảo cỡ nào, anh không cần nhìn cũng biết."
"Được rồi được rồi, chỉ có hai mươi phút, không có thời gian cho cậu nói nhảm đâu." Tạ Tri Vi đang định ấn phím trao quyền, nhưng hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: "Nhớ rõ đánh cái mosaic* cho tôi đấy."
"Hả, đánh...... Đánh chỗ nào?"
"Đánh trên mặt tôi."
Tuy rằng hắn là diễn viên phái thực lực, nhưng cũng có gánh nặng thần tượng có biết không. Tốt xấu gì hắn cũng là nam thần thời niên thiếu của Thảo Mãng Anh Hùng, nếu để hắn ta thấy bộ dáng chịu đựng của mình lúc bị người chèn ép, hình tượng tuyệt đối sụp đổ ầm ầm.
Vừa nhận được trao quyền, Thảo Mãng Anh Hùng đã gấp không chờ nổi nói: "Thần tượng tôi nhìn trước năm phút đồng hồ ha, còn lại không đến mười phút, chúng ta sẽ tham thảo bước tiếp theo của cốt truyện."
Dứt lời, cũng không đợi người ta có đồng ý hay không, khung chat bên kia của hắn đã đóng lại.
Tạ Tri Vi: "......"
Năm phút đồng hồ sau đó, bất kể Tạ Tri Vi kêu gọi thế nào, ấn phím thế nào, vẫn không có trả lời. Có điều Thảo Mãng Anh Hùng nói chuyện giữ lời, cứ như có bấm giờ, năm phút đồng hồ vừa đến, hắn ta đã chui lên: "Thần... tượng...... Tôi...... Tôi, trở...... trở về rồi."
Tạ Tri Vi tức giận nói: "Đầu lưỡi làm sao vậy?"
Thảo Mãng Anh Hùng tựa như chưa kịp hoàn hồn: "Không không...... Không có việc gì."
Cũng chỉ còn dư lại năm sáu phút, cứ theo cái đà này, đoán chừng hắn ta vừa nói xong hai câu, hệ thống đã cưỡng chế cắt đứt.
Tạ Tri Vi phẫn nộ: "Nói chuyện nhanh nhẹn một chút cho tôi!"
Đối diện truyền đến tiếng hít thở thật sâu, sau đó Thảo Mãng Anh Hùng không còn thở dốc như vậy nữa: "Thần tượng, tôi hỏi anh ha, thời điểm anh ngủ, nam chính quả thật không có...... làm gì khó dễ anh đúng không?"
"Đúng vậy." Tạ Tri Vi nhớ lại một chút, gật đầu, "Hắn vẫn còn có chút uy tín, nói là sẽ không mạnh bạo với tôi. Hắn còn bóp vụn miếng sắt Ngự Tâm Thuật nữa. Thế nào, có vấn đề gì sao?"
"Bóp nát ư......" Thảo Mãng Anh Hùng hồi tưởng qua loa một chút, lắc đầu nói, "Không thành vấn đề không thành vấn đề, tôi kéo cốt truyện một hồi, tạm thời nhìn thấy......so với những gì anh nói cũng không khác biệt lắm."
"A, cậu vẫn nghĩ rằng tôi kể không khách quan đúng không." Tạ Tri Vi hỏi hắn, "Vậy cậu nói xem, bước kế tiếp tôi nên làm cái gì?"
"Việc này sao...... Vậy phải xem thần tượng anh muốn làm sao bây giờ."
"Làm sao bây giờ?" Tạ Tri Vi cười lạnh nói: "Tôi muốn diễn lại kịch bản này một lần nữa có được không?"
Thảo Mãng Anh Hùng lập tức khóc thút thít : "Thần tượng xin ngài đừng gây khó dễ cho tiểu nhân, hệ thống không có cái quyền hạn này đâu."
Khóc cái cọng lông! Đời trước chẳng biết tại sao lại chết, sau đó chẳng biết tại sao lại xuyên qua, sau đó nữa chẳng biết tại sao lại chết tiếp. Bây giờ chẳng biết tại sao đồ đệ cong, lại không biết tại sao hắn lại thích mình.
Tạ Tri Vi hắn mới là kẻ nên khóc nhất có biết không!
"Vậy tôi mặc kệ." Tạ Tri Vi không chút thương hại nói, "Bằng không cậu nói với cấp trên một chút, để tôi trở lại thế giới ban đầu đi."
Thảo Mãng Anh Hùng trả lời chắc như đinh đóng cột: "Thần tượng, việc này cũng không có khả năng, người đã chết không thể sống lại được. Nếu có chuyện tốt như vậy, tôi còn cần cái hệ thống Anh Linh này để làm gì."
Tạ Tri Vi lòng mang hi vọng: "Vậy lỡ như tôi còn chưa ngỏm củ tỏi thì sao?"
Thảo Mãng Anh Hùng thở dài ở đầu bên kia: "Thần tượng, trí tưởng tượng có đôi khi quả thật là thứ tốt, nhưng mà...... Anh vẫn nên nhìn cái này đi."
Lời còn chưa dứt, Tạ Tri Vi đã thấy bên trong khung chat có cái icon video đang sáng lấp lóe, lòng hắn tràn đầy hồ nghi vội click mở ra.
Sau đó toàn bộ tầm nhìn "vụt" ra một mảnh trắng xóa, thiếu chút nữa chói mù mắt hắn.
Hắn lấy lại bình tĩnh nhìn kỹ, phát hiện đó là một vùng vải vóc trắng toát, treo nửa gian phòng. Trong phòng, người đứng đầy ắp, đang khóc rối tinh rối mù.
Tạ Tri Vi nhìn lướt qua từng gương mặt một, dường như đã cách mấy đời.
Trong đó có người quen có bạn tốt, còn có trợ lý và người đại diện đã sớm thùng rỗng kêu to của hắn. Trước mặt bọn họ là một người đang nằm thẳng cẳng, toàn bộ thân thể bị vải trắng che kín mít, nhìn không thấy mặt mũi.
Cứng đơ, rõ ràng đã là một thi thể.
Hắn nghe thấy có người nức nở nói: "Thầy Tạ, ngài vĩnh viễn sống trong lòng chúng tôi."
Trái tim Tạ Tri Vi lạnh buốt.
Sau đó lẫn trong tiếng khóc là tiếng cửa sắt đen tuyền phía trước bị kéo mở ra, bên trong có lửa cháy đỏ bừng, thi thể quấn vải trắng kia cứ thế bị đẩy đi vào.
Sau khi Tạ Tri Vi gặp tai nạn xe cộ, từng vô số lần nghĩ tới cảnh tượng sau khi hắn chết. Nhưng đó đều là khung cảnh lễ truy điệu hùng vĩ bao nhiêu, thân phận khách đến dự hiển hách ra sao, fans của hắn lại khóc cảm động trời đất đến cỡ nào. Dù sao cũng từng là minh tinh, thế nào cũng có thể diện hơn so với người bình thường chết đi.
Nhưng hắn cho đến bây giờ chưa từng nghĩ qua, thì ra con người lúc sống có oai phong cỡ nào, thời điểm bị đẩy mạnh vào lò đốt xác cũng không có gì khác biệt, đến cuối cùng đều chỉ là một nắm tro tàn.
Còn nữa, nếu như trong kịch bản hắn không phải dựa vào bật hack ngâm mình trong linh tuyền, khẳng định giờ phút này hắn đã bị mục rữa ở trong lòng đất.
Tạ Tri Vi đang định trang bức cảm khái sinh mệnh yếu ớt, giác ngộ tư tưởng thăng hoa một chút. Ánh mắt bỗng lơ đãng lướt qua đám người đứng ở sau cùng, tức thì dừng lại.
Hắn cho rằng mình đã trải qua sinh tử, đã sớm xem nhẹ ký ức kiếp trước, không nghĩ tới khi vừa nhìn thấy người kia, vẫn không bình tĩnh nổi.
Người kia tuy rằng cố tình cúi đầu, nhưng so với mọi người trong cùng phòng vẫn có vẻ không được hài hòa. Thời điểm người khác nhìn ngọn lửa bếp lò khóc lóc, hắn lại gỡ đóa hoa cẩm chướng trắng đeo trước ngực xuống, nắm ở trong tay hờ hững xoay hai vòng, lúc ngẩng đầu nhìn về phía bếp lò, trong miệng còn chuyện không liên quan đến mình "chậc" một cái.
Gương mặt người này giống Mục Hạc y như đúc.
Tạ Tri Vi tức giận mắng: "Hà Tranh ông nội cậu! Lão tử đã chết cậu còn muốn như thế nào nữa!"
Đúng lúc này, hình ảnh truyền phát kết thúc, trước mắt một lần nữa trở lại giao diện của hệ thống.
Thảo Mãng Anh Hùng hỏi: "Thần tượng, vừa rồi tôi hình như nghe thấy anh đang mắng ai, làm sao vậy?"
Tạ Tri Vi lòng đầy căm phẫn: "So với Mục Hạc quả thật kém xa!"
Thảo Mãng Anh Hùng không hiểu ra sao: "Ai so với Mục Hạc? So cái gì vậy?"
Đương nhiên là so sau khi hắn chết ai khóc thảm hơn rồi.
Có điều Hà Tranh kia căn bản chính là làm cho có lệ...... Mục Hạc là lão tử đích thân dạy dỗ, có thể giống với hắn ta được sao? A.
Tạ Tri Vi cố gắng khống chế cảm xúc: "Không có gì, chỉ cảm thấy Mục Hạc của cậu tuy rằng tâm lý có chút vấn đề, tốt xấu gì cũng coi như hiểu chuyện."
"Đó là tất nhiên." Thảo Mãng Anh Hùng phản ứng cực nhanh, "Thần tượng anh có biết không, nam chính của tôi tuy rằng lợi hại nổ tung trời, nhưng hắn muốn quan tâm ai, đó tuyệt đối là tâm tư tỉ mỉ, tuyệt đối sẽ đặt cảm thụ của đối phương ở vị trí hàng đầu."
Nói thì nói như vậy, nhưng sao lại có loại ảo giác khuyên người lên thuyền giặc thế nhỉ?
Tạ Tri Vi đáp qua loa một tiếng "Ừ".
Thảo Mãng Anh Hùng hỏi: "Đúng rồi thần tượng, kế tiếp anh muốn làm gì?"
Tạ Tri Vi không chút nào che giấu nói: "Tôi muốn chạy trốn một chút."
Đúng lúc này, thời gian hai mươi phút đã đến, hệ thống lại cắt đứt.
Theo lý thuyết, Thảo Mãng Anh Hùng nhìn cốt truyện nói tạm thời không thành vấn đề, hắn lại nhìn rõ tình trạng chết của mình ở kiếp trước, tạp niệm trong lòng nên giảm bớt mới đúng. Không biết vì sao, hắn lại càng thêm phiền, hơn nữa còn không biết vì sao mà phiền.
Cũng may không có ai đến quấy rầy hắn, hắn ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, không biết có bao nhiêu nhàn hạ.
Nhưng thời gian tốt đẹp không kéo dài được lâu, đến buổi tối ngày hôm sau, Mục Hạc lại tới rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.