Chương trước
Chương sau
Hồi lâu, Thảo Mãng Anh Hùng mới lấy lại tinh thần: "Anh lấy gối đầu nện nam chính, vậy nam chính phản ứng ra sao?"
"Hắn chạy."
Thảo Mãng Anh Hùng não bổ một chút cảnh tượng kia, thiếu chút nữa bị sặc nước miếng.
"Chạy, chạy?" Hắn nghĩ mãi vẫn nghĩ không ra, vò đầu bứt tai nói: "Thế này không giống với tác phong của nam chính nha, cho dù anh là sư tôn của hắn, chuyện tổn hại mặt mũi như vậy sao có thể nhịn được. Hắn không có làm chút gì sao?"
Ha ha, sao có khả năng, nghịch đồ kia hôn tôi có được chưa.
Nhưng Tạ Tri Vi là đồ chết vì sĩ diện, chắc chắn sẽ không thật thà khai báo như vậy, chỉ hàm hồ trả lời một tiếng "Ừ".
Thảo Mãng Anh Hùng nghi hoặc không thôi: "Vậy anh nện cũng nện rồi, còn tức giận cái gì nữa? Đó chính là Mục Hạc đại thần trung tâm của cả bộ truyện này nha."
Tạ Tri Vi không khỏi cười lạnh: "Ha ha, nện có hai lần mà thôi, không đau không ngứa thì có thể bù đắp cái gì."
"Bù đắp?" Thảo Mãng Anh Hùng có chút ngơ ngác, "Nhưng mà thần tượng, anh đã tặng Thanh Bình Kiếm, tặng bí tịch, bây giờ thật sự nghèo đến không một xu dính túi, nam chính còn có thể coi trọng cái gì của anh nữa."
Tạ Tri Vi: "......"
Quá ngây thơ rồi, anh đây còn có tấm thân là tôn nghiêm của đàn ông đây này!
Thảo Mãng Anh Hùng nói: "Thế này đi thần tượng, nếu anh ngại không chịu nói rõ, vậy trao quyền cho tôi tự mình xem đi, như vậy càng trực tiếp. Tôi còn có thể phân tích vấn đề giúp cho anh."
"Chờ một chút!" Tạ Tri Vi đập trán, "Đều tại tôi tức giận đến hồ đồ, chuyện này...... Không thể cho cậu xem được."
Nghĩ lại phát sợ, thiếu chút nữa quên mất, chuyện này mà trao quyền cho hắn xem, nghịch đồ kia đối xử với mình đủ loại đại nghịch bất đạo nguyên một ngày không phải đều bị thấy hết sao? Vậy cái mặt già này còn để ở chỗ nào?
Tạ Tri Vi hít một hơi thật sâu, nói: "Hay là để tôi tự kể cho cậu nghe đi."
Thảo Mãng Anh Hùng vội nịnh nọt: "Được rồi, tin tưởng thần tượng anh nhất định có thể kể đơn giản tóm tắt toàn bộ chân tướng một cách rõ ràng."
Vì thế Tạ Tri Vi giống như hồ thủy điện xả lũ thao thao bất tuyệt, từ lúc Mục Hạc ở Thiền Tông viết chữ đẹp, đến Mục Hạc bắt Bạch Dự và Bạch Kiến Trứ để tra tấn đủ kiểu, lại đến Thu Trọng Vân ép hắn giả trang làm Xích Viêm, cuối cùng là Mục Hạc muốn xem hắn như tế phẩm mà giết chết.
Thảo Mãng Anh Hùng cứng họng: "Bốn bề đều dậy sóng, chẳng qua mới ngắn ngủn một tháng mà thôi, thần tượng anh đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi không thể nào viết ra được loại tình tiết hại não thế này. Sau đó thì sao sau đó thì sao?"
Tạ Tri Vi nói: "Đừng ngắt lời, sau đó tôi chạy trốn, còn chưa chạy ra khỏi Đạo Tông đã bị phô mai chặn ngang bắt lại. Mặt nạ bị hắn đánh vỡ, để nam chính trông thấy, về sau thì không thể khống chế rồi."
"Vì sao lại không thể khống chế?"
Tạ Tri Vi gằn từng chữ một: "Nam chính nói hắn thích tôi."
Đối diện một mảnh an tĩnh, ngay sau đó truyền đến động tĩnh là một tiếng "két" rất nhỏ, hình như là tiếng cằm bị trật khớp.
Tất cả phản ứng này đều nằm trong dự đoán của Tạ Tri Vi, hắn mặt vô biểu tình hỏi: "Ê, Thảo Mãng Anh Hùng, còn khoẻ không đấy?"
Qua nửa ngày, giọng của Thảo Mãng Anh Hùng mới truyền đến một lần nữa, có điều đã có chút run rẩy.
"Còn còn còn." Thảo Mãng Anh Hùng gian nan nuốt khan một cái, khó khăn lắm mới giữ vững tâm thần, cười gượng nói: "Không có gì sai hết, sư tôn được đệ tử thích cũng là chuyện thường tình, chứng minh anh làm thầy kẻ khác vô cùng thành công, rất được đồ đệ yêu quý nha."
Tạ Tri Vi trầm mặc.
Thảo Mãng Anh Hùng lại cười gượng một tiếng: "Thần tượng sao anh không nói lời nào vậy? Có phải tôi phân tích rất có đạo lý không?"
Tạ Tri Vi gật đầu: "Cậu nói rất đúng, hắn đây là yêu quý tôi, tôn kính tôi."
"Hi hi hi, vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, anh không cần phải lo lắng hắn sẽ kêu đánh đòi giết anh nữa."
"Cho nên hắn xé nát y phục của tôi, sờ loạn trên người tôi, còn dùng Hắc Liên giúp tôi quay tay một trận. A đúng, hắn còn hôn tôi nữa đấy, là cái loại vươn đầu lưỡi đấy, đây đều là biểu hiện của đồ đệ thích sư tôn, không có gì sai cả."
Thảo Mãng Anh Hùng: "......"
Tạ Tri Vi nói: "Thảo Mãng Anh Hùng, nói chuyện."
Lại qua hơn nửa ngày, đối diện mới truyền tới giọng nói ngu ngơ tựa như một đầu gỗ: "Hắn...... xé nát y phục của anh, sờ loạn anh, lấy Hắc Liên giúp quay tay, còn vươn đầu lưỡi hôn anh?"
Thiếu niên, tâm tình của cậu tôi có thể hiểu được, tôi là người trong cuộc so với cậu còn ngơ ngác hơn đây này. Nhưng kinh hãi là kinh hãi, cậu không cần phải lặp lại tỉ mỉ như vậy có được không?
Tạ Tri Vi đầu đầy hắc tuyến: "Ừ."
Thảo Mãng Anh Hùng nói chuyện cực kỳ gập ghềnh trắc trở: "Tôi chẳng qua là...... Tại sao đã...... Chẳng lẽ...... Hay là......"
Tạ Tri Vi không kiên nhẫn nói: "Cậu nói chuyện có thể đừng kín như bưng không lộ cái gì hết có được không, nói rõ ràng xem nào, cậu làm sao vậy?"
Thảo Mãng Anh Hùng đột nhiên trở nên trịnh trọng lên: "Thần tượng, anh đã nện nam chính như vậy, hệ thống cũng không nhắc nhở anh bị OOC. Gần đây anh có xem chỉ số tồn tại cảm của mình chưa?"
Tạ Tri Vi trào phúng nói: "Đã tới nông nỗi này, ai còn rảnh đi để ý chỉ số tồn tại cảm chứ? Tôi thế mà không biết nam chính của cậu còn có ẩn giấu thuộc tính gay, cậu nói tôi nghe thử xem, cái kịch bản này còn có thể đi được nữa không......"
Trước mắt bỗng dưng tối sầm.
Tiếp theo đó chính là một tiếng kim loại nhắc nhở lạnh băng truyền đến: "Chào ngài, thời gian ngài tiến vào hệ thống đã đạt hạn mức cao nhất là hai mươi phút, vì phòng ngừa ngài có dụng ý xấu lảng tránh kịch bản, hệ thống cưỡng chế đóng cửa."
Tạ Tri Vi: WTF???
Nhưng hệ thống dễ gì để ý tới cảm nhận của hắn, trực tiếp cắt đứt.
Tạ Tri Vi lập tức ngồi bật dậy từ trên giường, thiếu chút nữa đau sốc hông. Hắn dự định lại gõ Thảo Mãng Anh Hùng lần nữa, thế nhưng cái hệ thống rác rưởi này liên tục nhắc nhở "Hạn mức cao nhất hôm nay đã đủ, mời thử lại vào ngày mai."
Thử em gái ngươi, đợi thử xong thì rau hoàng hoa đã lạnh!
Tạ Tri Vi xoay loanh quanh nửa ngày, bỗng nhiên nhớ tới câu cuối cùng mà vừa rồi Thảo Mãng Anh Hùng đã nói với hắn.
Đích thật là đã lâu rồi chưa đi nhìn chỉ số tồn tại cảm, hắn cả ngày nay hết cười lạnh lại tới nhíu mày, còn ném gối đầu, hệ thống ngay cả một cái rắm cũng chưa phóng, thật đúng là có chút không hợp lý.
Hắn click mở hệ thống ra xem, ngôi sao cuối cùng đã sáng được một nửa. Trong lúc đang xem xét kỹ càng tỉ mỉ quyền hạn, hệ thống phát ra âm thanh: "Chào ngài, chúc mừng ngài đã đạt được bốn chấm năm ngôi sao, quyền hạn đã mở khóa 99%, ngoại trừ đánh người mắng chửi người, ngài có thể vận dụng linh hoạt tất cả thiết lập tính cách từ lời nói đến việc làm. Chỉ còn nửa ngôi sao, kính xin ngài không ngừng cố gắng, trên cơ sở 99% giữ gìn thiết lập tính cách của nguyên chủ."
Tạ Tri Vi đóng hệ thống, trong chớp mắt trong lòng vô cùng vui vẻ.
Nhưng ngay sau đó hắn lập tức nhận ra, những chỉ số tồn tại cảm này tăng lên bằng cách nào. Chỉ số tồn tại cảm chính là suất diễn, suất diễn có được là từ kịch bản, mà toàn bộ kịch bản thì quay chung quanh nam chính. Cho nên nói, người mà nam chính tâm tâm niệm niệm chính là hắn, hôn chính là hắn, ôm chính là hắn, chỉ số tồn tại cảm này còn có thể giả được sao?
Đây không phải là Thảo Mãng Anh Hùng nói song nam chính cái gì hết, đây mẹ nó chính là trực tiếp đem suất diễn của "nữ chính" gán lên trên đầu hắn!
Hắn nên nói cái gì bây giờ?
Mộng Mộng, Vân di, em gái Doãn, cùng với ngàn ngàn vạn vạn hậu cung của Mục Hạc, xin lỗi nha, đã lỡ bẻ cong nam nhân của các ngươi rồi.
Nhưng vấn đề là, chuyện này chính bản thân hắn cũng không nguyện ý, một nam chính đang êm đang đẹp nói cong là cong, Thảo Mãng Anh Hùng đồng ý sao?!
Tiếp theo nên làm gì, chờ lần tới lại tìm Thảo Mãng Anh Hùng bàn bạc vậy.
Đêm nay coi như bình an không có việc gì, Mục Hạc không có đến quấy rối hắn. Người hầu đưa nước ấm lên, Tạ Tri Vi tắm rửa trong ngoài một lượt, cực kỳ hài lòng, cuối cùng vẫn không quên hỏi: "Thế tử của các ngươi ở đâu?"
Tiểu nha hoàn kia ước chừng mười một mười hai tuổi, đang lau vũng nước đọng trên mặt đất, nghe vậy đáp: "Gian phòng của thế tử nhà ta ở phía đông, cách nơi đây ước chừng một dặm đường."
Tạ Tri Vi tạm thời yên tâm, ngã đầu liền ngủ ngay.
Bởi vì tinh thần của hắn căng chặt nên chỉ số thông minh đã bị rớt mạng, hắn hoàn toàn quên mất đây là thế giới tu chân. Khoảng cách căn bản chính là thứ có tồn tại cũng chẳng làm được cái mẹ gì.
Ban đêm, từng tia từng sợi hắc khí nhè nhẹ men theo cửa sổ thấm vào, lặng yên không một tiếng động.
Mành trướng buông xuống, Tạ Tri Vi phả hơi thở đều đều, ngửa mặt ngủ vô cùng an ổn. Những tia hắc khí kia tựa như có sinh mệnh, tất cả đều bay về phía hắn, ngưng tụ trên đỉnh đầu hắn thành hình dáng một đóa hoa sen, sau đó chậm rãi chìm vào thất khiếu của hắn.
Mi tâm Tạ Tri Vi khẽ nhíu, sau đó toàn bộ phần đầu nghiêng sang một bên, hô hấp trở nên càng thêm lâu dài sâu xa.
Sau một khắc, ánh nến tự bốc cháy, chiếu ánh sáng màu da cam ở trước giường.
Mành trướng giật giật, bên trong nhiều thêm một người mặc áo trắng, bên sườn mặt của hắn ta chiếu lên mành trướng, tinh tế tựa như tranh cắt giấy.
"Sư tôn......"
Người áo trắng giơ tay sờ lên mặt người nằm ở trên giường, tiếp theo đó chậm rãi đè lên trên người hắn, một bàn tay nâng người ôm dậy, dán môi tới hôn lên mặt hắn một hồi, cuối cùng dùng một cái tay khác nắm lấy bàn tay hắn, ấn vào chỗ giữa hai chân mình.
Ngày kế, Tạ Tri Vi tinh thần sảng khoái tỉnh lại, thay bộ đạo bào đã lâu chưa mặc kia, tức khắc cảm thấy bản thân mình đã trở lại thành kẻ đức cao vọng trọng của năm đó.
Hắn mở cửa phòng ra, thấy toàn bộ viện lạc đã bị kết giới của Hắc Liên Bạch Liên đan xen bao phủ, hết hi vọng chạy trốn.
Mà khói bếp trong viện này vẫn còn chưa tan, xem ra trang bị đều đầy đủ, một tháng không ra khỏi viện cũng không chết đói.
Đám người hầu trông coi ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh vội chạy tới hầu hạ rửa mặt chải đầu, tiểu nha hoàn theo sát lúc trước lập tức mang hộp cơm tới.
Tạ Tri Vi lệ rơi đầy mặt, đây chính là cuộc sống của kẻ có tiền...... Cứ như đã cách mấy đời rồi.
Đồ ăn trong hộp kia bày đầy một bàn, tuy rằng thanh đạm, thế nhưng là thức ăn có mùi thịt cá, ngay cả rau xanh cũng là rau xanh mơn mởn khiến người vừa nhìn đã đặc biệt muốn ăn.
Tạ Tri Vi khẽ nuốt trong cổ họng một chút nhỏ đến không thể phát hiện, thầm nghĩ dù sao năm đó hắn đối xử tốt với Mục Hạc như vậy, ăn của hắn ta một hai bữa cơm cũng không quá đáng. Vì thế ngồi xuống, cầm đũa lên ăn.
Hắn đã rất nhiều ngày không có cơm nước dính răng, lần này vừa động đũa lập tức khó mà thu hồi, một mực ăn đến thiếu chút nữa phải ợ hơi, lúc này mới lưu luyến ném chén đũa xuống. Không thể không nói, Cửu Châu Vương ham muốn hưởng lạc, đầu bếp trong phủ đều có tay nghề cao, hôm nay thưởng thức, quả nhiên đúng thật.
Đặc biệt là đĩa thịt cắt lát màu trắng bị hắn ăn sạch kia.
Tạ Tri Vi trong lúc nhất thời nhận không ra nó là loại thịt gì, trơn mịn như thịt cá, lại không có một chút mùi tanh, ngay cả một cọng xương cá cũng không có. Tạ Tri Vi nghĩ nghĩ, hỏi: "Thứ vừa rồi đựng trong đĩa này là thịt gì?"
Tiểu nha hoàn kia cung kính nói: "Hồi Tạ chân nhân, đây là cá chép băng do Bắc Hải tiến cống, nghe nói vào miệng là tan, một cọng xương cũng không có, ăn vào không hề giống như đang ăn cá."
Tạ Tri Vi như có điều suy nghĩ nói: "Quả thật không tệ, ta rất thích."
Tiểu nha hoàn lập tức vui mừng, vỗ tay nói: "Vậy thì tốt quá, nếu như chân nhân thích, sau này phòng bếp mỗi ngày đều làm."
"Vậy thì đa tạ." Tạ Tri Vi gật gật đầu, hỏi tiếp, "Thế tử nhà ngươi đi đâu rồi?"
Tiểu nha hoàn nói: "Nghe nói vừa bắt được hai người, thế tử muốn đích thân đi thẩm vấn, hơn nữa trong cung lại xảy ra chút chuyện, thế tử sáng sớm đã đi ra ngoài."
Thật tốt quá, tốt nhất đi ra ngoài cả đời đừng trở về nữa.
Đương nhiên, việc này không thể nào có khả năng.
Tạ Tri Vi lại hỏi: "Vậy ngươi có biết, hai người bị hắn bắt kia là dạng người gì không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.