Chương trước
Chương sau
Sau khi trở về từ biệt viện nhỏ của Mục Hạc, tất cả vẫn gió êm sóng lặng, tựa hồ chuyện "Cẩu" bị mất tích không hề mang đến ảnh hưởng gì. Thế là Tạ Tri Vi yên lòng, một bên theo đuổi cốt truyện, một bên tiếp tục động tác kế tiếp.
Thế nhưng ...
"Ân công, nếu đi thì cùng nhau đi, ta không thể bỏ mặc ngài."
Tạ Tri Vi bó tay toàn tập, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội tới giải cứu Đạm Đài Mộng, kết quả đối phương chắc như đinh đóng cột nhất quyết không đi. Hắn đành phải ở bên ngoài nhà giam nói lời thấm thía: "Ta lưu lại Ma Tông tạm thời không có nguy hiểm. Mặc dù Thu Trọng Vân nói chuyện giữ lời, dung mạo của ngươi tạm thời không cần phải lo lắng, nhưng ở lại Ma Tông chỉ sợ đêm dài lắm mộng, ngươi vẫn nên đi sớm một chút."
Đạm Đài Mộng chậm rãi cúi đầu, giọng có chút nghẹn ngào: "Ân công ngài luôn luôn suy xét cho ta, vì sao đối xử tốt với ta như vậy."
Bởi vì ngươi là nữ chính, là người trong mộng của nam chính trong nguyên tác, là nữ thần của muôn vàn độc giả chúng ta nha em gái, bằng không ta đã sớm trốn đi rồi!
Nhưng Tạ Tri Vi không thể trả lời như vậy, hắn nhìn thấy nữ chính mặc trên người là váy áo mà lúc trước hắn mua, bỗng dưng giật mình, thở dài: "Ngươi mặc áo trắng...... khiến cho ta nhớ tới một người." Nam chính nữ chính trời sinh một đôi, mặc dù không đến mức thấy nam chính sẽ nhớ tới nữ chính, nhưng mỗi lần thấy nữ chính cuối cùng ma xui quỷ khiến lại nghĩ đến nam chính, một đám mây u ám phủ xuống đầu, không biết do đâu.
Đạm Đài Mộng ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi: "Người nào, là thân nhân của ân công sao?"
Thân nhân...... Có chút ý nghĩa.
Tạ Tri Vi dõng dạc nói: "Cứ xem như thế đi, đó đều là chuyện cũ, không nhắc tới cũng được." Phải nhìn về phía trước, Mộng Mộng ngươi nhất định phải nỗ lực tóm cho được nam chính, đến lúc đó ngươi chính là cô dâu của đồ đệ ta, tốt nhất có thể thổi chút gió bên gối để nam chính đừng ghi hận ta, hoàn mỹ.
Đạm Đài Mộng quan sát sắc mặt của hắn nói: "Nhìn ân công dường như có chút phiền muộn, nhất định là đang tưởng niệm tới người kia, có phải không? Ây, ân công không cho nhắc tới, ta còn nhiều chuyện, thật xin lỗi."
Tạ Tri Vi sửng sờ, phiền muộn là rất phiền muộn, từ sau khi sống lại không có ngày nào là không phiền muộn. Nhưng ta cũng không phải vì tưởng niệm nam chính, ta trốn hắn còn không kịp đây này!
Đạm Đài Mộng nhìn biểu tình rầu rĩ của Tạ Tri Vi, cảm thấy đã nói trúng rồi, vội an ủi: "Ân công không cần như thế, tuy rằng ta không rõ đầu đuôi câu chuyện, nhưng nếu người đó bình an vô sự, trên đời này bất cứ chuyện gì cũng đều có thể, các người cuối cùng sẽ được gặp nhau."
Một câu cuối cùng khiến vầng trán Tạ Tri Vi toát một tầng mồ hôi lạnh, hồi lâu sau, hắn cười khan một tiếng: "Không...... Không cần, nếu như hắn gặp lại ta, có lẽ sẽ không vui vẻ đâu." Đâu chỉ không vui, chắc chắn là thẹn quá hóa giận, hận không thể đem ta thiên đao vạn quả chém thành muôn mảnh, ông trời ơi......
Đạm Đài Mộng lắc đầu, đang định nói cái gì nữa, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài nhà giam ồn ào huyên náo, liền sửa miệng: "Có chuyện gì vậy?"

Tạ Tri Vi sớm đã đứng lên, bước ra ngoài thăm dò quan sát.
Tiếng bước chân dồn dập hỗn loạn cùng với tiếng vọng trên không vang khắp Ma Tông, trầm trọng lại gấp rút, tựa hồ đang lao về một hướng.
Tạ Tri Vi nhíu nhíu mày nói: "Hình như đã xảy ra chuyện."
Quả thật đã xảy ra chuyện.
Bởi vì Đạm Đài Mộng khăng khăng không chịu đi, Tạ Tri Vi đành phải từ bỏ cứu nàng, vội vã đuổi theo tiếng bước chân. Hắn tới Ma Tông gần một tháng, bình thường nơi này đều âm u đầy tử khí, ngay cả lớn tiếng ho khan liên tục cũng nghe không thấy, lúc này lại nháo ra động tĩnh như vậy.
Lại đi tới phía trước, hắn mơ hồ nghe thấy giọng nói của Thu Trọng Vân: "Thánh Quân phân phó, bao vây Huyết Hà Trì*, một con ruồi cũng không để bay ra, có nghe thấy không?"
Đám người cùng đồng thanh: "Tuân lệnh!"
Tạ Tri Vi bình tĩnh đi vòng phía sau đám người, nơi này cỏ tạp mọc thành từng bụi trên núi đá, vừa vặn che khuất thân ảnh của hắn.
Hắn đưa mắt nhìn xuống dưới, một vùng ánh sáng đỏ như máu đang cuồn cuộn bốc lên, thật giống như phía dưới vực sâu ẩn chứa một cái hồ máu.
Mỗi một môn phái đều có pháp trận trấn phái, tương đương với tự hủy trang bị. Một khi có kẻ địch xâm lấn, pháp trận sẽ khởi động, đầu tiên là vây khốn đối phương, nếu tu vi của đối phương cao thâm có thể thoát thân, pháp trận này lập tức mở ra hình thức tự diệt, nổ tung phá hủy toàn bộ môn phái, cùng chết chung với kẻ địch.
Huyết Hà Trì chính là pháp trận của Ma Tông, tương đương với trái tim của Ma Tông, ngày thường không có ai tìm đường chết xông vào. Bởi vậy, Huyết Hà Trì luôn luôn bình tĩnh không gợn sóng, giống như một mặt kính bằng hồng ngọc bóng loáng. Mà lúc này Huyết Hà Trì chớp lóe ánh sáng loạn xạ, tựa như sóng gió mãnh liệt, tựa hồ có người đang ở bên trong khuấy động không thôi.
Rốt cuộc là ai nhàn rỗi không có việc gì, đi làm loại chuyện hại người mà không lợi mình như vậy?
Hắn lại xa xa liếc mắt nhìn Thu Trọng Vân một cái, sắc mặt nữ nhân này nghiêm nghị, nàng luôn luôn thích mềm mại dựa vào trên cây hoặc là trên tường, còn không nữa thì là trên người nam nhân, lúc này lại đứng thẳng tắp, chuyên chú nhìn Huyết Hà Trì. Trong vẻ mặt kia, còn có chút ...... Không nhẫn tâm?
Lúc này, Tạ Tri Vi phát hiện trên người mấy tên ma binh cùng với đội ngũ phía sau đều có vết thương đang đổ máu, bộ dáng rất thống khổ.
Trong đó một người đang cản gió cho một người khác băng bó vết thương, trong miệng nhỏ giọng trấn an: "Đừng kêu gào nữa, ngươi mới bị chém có ba nhát, chân của Lão Tam còn bị chặt đứt một nửa kia kìa."
"Nhưng mà đau quá đi." Người này đau đến nhe răng trợn mắt, gương mặt đều vặn vẹo, "Cũng không biết là Thanh Bình Kiếm lợi hại, hay là Mục Hạc lợi hại, vậy mà lại bị hắn giết đi vào."
"Mặc kệ hắn, hiện tại hắn xông vào Huyết Hà Trì, Thánh Quân chắc chắn sẽ không để hắn đắc ý lâu đâu."
Tình huống gì đây?
Tạ Tri Vi tốn nửa ngày mới kịp phản ứng, chắc là cuối cùng Mục Hạc cũng phát hiện không đúng mới tìm tới cửa đi. Hắn chạy tới biệt viện của hắn ta điều tra, không thu hoạch được gì thì không nói, ngược lại bị "Cẩu" cắn mãi không buông, treo trên cánh tay bị hắn mang về Ma Tông. Cho đến lúc mệt mỏi ngủ cũng không chịu nhả, không biết nó lấy ở đâu ra sức mạnh lớn như vậy.
Con mèo chết tiệt này là thần thú, linh lực dư thừa, cho dù có dùng cấm chú khóa nó lại, cũng khó tránh khỏi sẽ rò rỉ tin tức ra ngoài. Mục Hạc lại là người thông minh cỡ nào chứ, có điều có lẽ gần đây hắn ta rất bận nên cách mấy ngày mới đến tìm, thế này đã tính là chậm. Cũng tốt, từ lúc trở về từ biệt viện Tạ Tri Vi đã nơm nớp lo sợ không có giấc nào ngủ ngon, nhìn xem Thu Trọng Vân làm sao thay hắn che lấp chuyện này.
Nhưng trước mắt không phải là thời điểm để suy tính điều này.
Trong nguyên tác có nói qua, nam chính quả thật từng vào Huyết Hà Trì một lần. Trung tâm của Huyết Hà Trì cất giấu một viên Huyết Mã Não, trận Boss chiến cuối cùng của toàn văn chính là Mục Hạc ở bên trong này cùng Xích Viêm quyết đấu. Cuối cùng Mục Hạc lấy được Huyết Mã Não, KO Xích Viêm, tập hợp đủ năm bảo vật.
Huyết Mã Não là đầu nguồn linh lực của Huyết Hà Trì, sát khí trong đó tương hợp với sát khí của Hồng Liên, giống như lửa than đá cùng lửa pháo hoa giống nhau đều là lửa. Nam chính có nó, tự nhiên miễn dịch với công kích của Hồng Liên rất nhiều.
Nam chính làm như vậy không sai, có điều Tạ Tri Vi nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra, vì sao hắn ta sớm như vậy đã đưa chuyện này vào danh sách quan trọng cần làm ngay rồi?
Tạ Tri Vi nuốt khan một cái, chẳng lẽ nói...... Hôm nay phải kết thúc vở diễn?
Ha ha đừng đùa chứ, nam chính cho đến bây giờ một hậu cung cũng không có. Nếu thật cưỡng ép kết thúc như vậy, áng văn này lạn vỹ đến không thể lạn vỹ hơn, Thảo Mãng Anh Hùng còn không khóc mù mắt sao?
Tạ Tri Vi cảm thấy là mình tưởng tượng quá nhiều, quyết định quan sát một chút rồi nói sau.
Huyết Hà Trì nhìn không thấy đáy, lại lấy một điểm nào đó làm tâm, hình thành một xoáy nước nhỏ, theo tiếng kinh hô của mọi người nó dần dần mở rộng ra. Cho dù chung quanh là vách núi vững như thành lũy, cũng có người không tự chủ lui ra sau.
Thu Trọng Vân vừa thấy, lập tức phóng một đôi mắt sắt như đao bay qua: "Không được phép lui, Thánh Quân nói, ai bỏ đi thì ném hắn xuống dưới."
Thật đúng là bản lĩnh dùng thiên tử để lệnh chư hầu phát huy đến cực hạn.
Tạ Tri Vi bỗng nhiên tỉnh táo lại, dùng lý trí phân tích, ý thức được một vấn đề nghiêm trọng.
Trận đại chiến trong nguyên tác kia, Thu Trọng Vân cũng phái trọng binh canh gác, nhưng mục đích là muốn giúp Mục Hạc diệt trừ Xích Viêm. Mà hiện tại phía dưới chỉ có một mình Mục Hạc, nàng lại còn đằng đằng sát khí đứng chờ, cho dù có một chút lo lắng, cũng là lóe lên rồi biến mất.
Chẳng lẽ...... Nữ nhân này muốn nhằm vào Mục Hạc?
Tạ Tri Vi tức khắc hồi tưởng lại đủ loại không tầm thường dạo gần đây. Hiện tại Thu Trọng Vân nghiễm nhiên trở thành người đứng đầu Ma Tông, lại còn không có ý định đem Ma Tông giao cho Mục Hạc. Đầu tiên là tự tiện đánh lén Xích Viêm, sau đó là tìm hắn làm thế thân dấu diếm sự thật Xích Viêm đã chết, cuối cùng lại là chuyện này.
Cốt truyện Huyết Hà Trì trong nguyên tác tuy rằng hung hiểm, nhưng nam chính có Đạm Đài Mộng đánh phụ trợ cho hắn, lại có Thu Trọng Vân đối với hắn trước sau như một. Hiện tại nam chính một mình chiến đấu hăng hái, coi như hắn ta có thể thoát thân ra khỏi Huyết Hà Trì, cũng không thoát khỏi Thu Trọng Vân như hổ rình mồi với động cơ không thể hiểu thấu.
Xoáy nước kia dao động kịch liệt, hồng quang như sóng càng vọt càng cao. Mấy bụi cây thưa thớt mọc trên vách đá lúc này bị hồng quang lan đến, nhanh chóng khô héo, hóa thành tro tàn.
Vầng trăng tròn trên trời cũng bị nhiễm một tầng huyết sắc, điểm tô cho áo đỏ trên người Thu Trọng Vân càng thêm rực rỡ. Nàng không chỉ không sợ, ngược lại tiến lên phía trước một bước, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống vách đá.
Một tiếng "Bành" cực lớn đột ngột vang lên, dường như phía dưới hồng quang có cái gì nổ tung, một đạo huyết sắc xông thẳng tận chân trời.
Bả vai Thu Trọng Vân run lên, ngay cả nàng cũng như thế chớ nói chi ma binh ở phía sau đã sớm sợ tới mức muốn bỏ chạy.
Tạ Tri Vi vỗ vỗ ngực, trái tim trong lồng ngực vẫn nhảy lên bùm bùm. Hắn không thèm đếm xỉa thầm mắng một câu, buộc lại cái túi đựng "Cẩu" đeo bên hông, bước tới gần vách đá.
Đám ma binh đều kêu la hoảng sợ, có kẻ thoạt nhìn có chút địa vị cầu xin nói: "Thánh Nữ, đây rốt cuộc là chuyện gì, sao Thánh Quân vẫn còn chưa tới, nếu không chúng ta nên lùi lại một chút......"
Thu Trọng Vân dựng lên mày liễu, không vui nói: "Lui cái gì mà lui, ngươi dám nghi ngờ Thánh Quân?"
Lại có một kẻ nghe xong lời này, lập tức nói tiếp: "Thế nhưng...... Mấy ngày nay Thánh Quân không hề lộ diện, ngài làm sao có được cái mệnh lệnh này?"
Thu Trọng Vân cực kỳ quyến rũ vén mấy sợi tóc lên, cười rộ nói: "Ta còn tưởng rằng các ngươi bất mãn với Thánh Quân, thì ra là các ngươi không tin ta."
Hai tên ma binh này còn không kịp phản ứng, bỗng nhiên phát ra hai tiếng kêu thảm thiết, song song ngã xuống mặt đất, trên mặt toát ra hắc khí. Giây lát sau đã thành người chết.
Chung quanh tức khắc an tĩnh.
Ý cười trên môi Thu Trọng Vân càng sâu càng ngọt, nàng buông xuống cái tay vén tóc, ngón tay trắng nõn tạo thành hình dáng hoa lan, giữa ngón cái và ngón áp út vẫn còn kẹp ba cây ngân châm.
Ở đây có kẻ hai mặt nhìn nhau, có kẻ giận mà không dám nói, lại có kẻ vâng vâng dạ dạ, nhưng cuối cùng đều ngoan ngoãn đứng vững, không có ai lại dám phát ra một tiếng bất mãn.
Thu Trọng Vân ngang nhiên đứng ở phía trước, vẫn như cũ quan sát Huyết Hà Trì, nhưng thần sắc lạnh lùng so với vẻ mặt căng cứng mới vừa rồi khác nhau rất lớn. Nàng mỉm cười, miệng thơm khẽ mở: "Thánh Quân các ngươi không được hoài nghi, ta các ngươi càng không được hoài nghi, có biết chưa? Sau này Thánh Quân không có ở đây, các ngươi đều phải nghe theo lời ta, cho dù ngài ấy có ở, các ngươi cũng phải......"
Bỗng nhiên trước mắt có một người ăn mặc màu sắc sặc sỡ lóe lên, giống như một ngôi sao băng muôn hồng nghìn tía nhào về phía vực sâu.
Thu Trọng Vân chớp chớp mắt rồi lại xoa xoa tay, bước tới nhìn Huyết Hà Trì sớm đã yên tĩnh không còn gợn sóng, rốt cuộc nhịn không được hỏi đám người kia: "Vừa rồi...... Có phải là có người đi xuống không?
Nàng nghe thấy đám thuộc hạ nhao nhao trả lời: "Đúng vậy, hình như, hình như là Thánh Quân?"
"Không sai chính là Thánh Quân, ngoại trừ Thánh Quân còn ai có thể ăn mặc anh minh thần võ như vậy!"
"Thánh Quân ra ngựa nhất định có thể giải quyết, thật tốt quá, Thánh Nữ quả nhiên không gạt chúng ta."
Tình hình khó khăn lắm mới bình ổn một lần nữa lại ồn ào lên, Thu Trọng Vân cũng đã không rảnh để ý tới, nàng trong nháy mắt hiểu rõ tình huống hiện tại, tức khắc trừng lớn đôi mắt, lẩm bẩm nói: "Hắn...... Hắn điên rồi sao? Thật cho rằng mình là Xích Viêm thật sự sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.