Mục Hạc cũng giật nảy mình.
Con tôm ngậm ở trong miệng, cỗ mùi tanh kia lan tràn ra, khiến hắn thiếu chút nữa bị ngạt thở.
Kiếp này Mục Hạc chưa từng nói qua hắn dị ứng với cá tôm, Tạ Tri Vi tất nhiên không thể biểu hiện ra dáng vẻ kinh hoảng thất thố.
Không đợi cho Mục Hạc kịp giãy giụa, hắn thuận tay lại rút con tôm từ trong miệng Mục Hạc ra, lộ dáng vẻ tự trách nói: "Vi sư thật sơ ý, còn nóng như vậy, ngươi tự cầm từ từ ăn đi."
Mục Hạc nhẹ nhàng thở ra, tiếp nhận con tôm, bờ môi giật giật: "Vâng, sư tôn."
Sở Tri Thị ở một bên cầm que cỏ xiên thịt ốc, cất cao giọng nói: "Nhị sư huynh quản nhiều như vậy làm gì, nếu còn không ăn, đệ sẽ ăn hết sạch."
Hắn ta tùy tiện nói xen ngang vào như vậy, rõ ràng là muốn gây sự với Mục Hạc.
Tạ Tri Vi cảm thấy đau đầu, hôm nay nam chính đặc biệt khó chịu, lời nói của Sở Tri Thị lại đầy gai góc, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Hắn đang muốn quan sát phản ứng của Mục Hạc sau khi nghe xong lời nói kia, Mục Hạc chợt che miệng lại, xoay người rời đi.
Hắn không hiểu ra sao, quay sang nói với Sở Tri Thị: "Nếu đệ thích, cứ việc ăn hết đi." Sau đó bước nhanh đuổi theo Mục Hạc, chặn ngang chụp lấy tay của hắn ta, "Làm sao vậy?"
Mục Hạc không kịp né tránh, bờ môi hơi hơi sưng đỏ lập tức ánh vào tầm mắt của Tạ Tri Vi.
Tạ Tri Vi sửng sốt, không thể nào nam chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-thuong-vi-su-chet-qua-som/1335427/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.