🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Nếu đã như vậy, chúng ta cũng đừng quanh co lòng vòng nữa." Minh Không lại bắt đầu ho ra máu, nhưng hắn ta cố gắng kiềm chế lại, "Nói thẳng đi."
Tạ Tri Vi gật đầu: "Sớm nên như thế."
Nhiếp Đình sau một hồi nặng nề rốt cuộc xoay người, ánh mắt nhìn về phía Minh Không như lưỡi dao sắc bén.
" Mau đền mạng cho sư đệ ta."
Nghe thấy hai chữ "đền mạng", Tạ Tri Vi nhìn Thẩm U ở bên trong bạch quang không hề nhúc nhích chút nào, vô cùng tiếc hận: "Quả thực Thẩm chưởng môn đã......"
Không biết có phải ảo giác hay không, sắc mặt Minh Không tựa hồ trắng hơn, hắn ta đột nhiên phun ra một ngụm máu, muốn kiềm lại cũng kiềm không được.
Mục Hạc đứng sau lưng Tạ Tri Vi, bỗng nhiên lẩm bẩm, "Cưỡng ép điều khiển một cái xác không hồn, ba năm nay nhất định rất khổ."
Tạ Tri Vi nói tiếp: "Đương nhiên, tuy rằng vi sư không hiểu huyền cơ của Ngự Tâm Thuật này. Nhưng phàm là sử dụng thủ đoạn tà thuật thao túng con người, ít nhiều cũng phải chịu phản phệ. Ngày đó Thẩm chưởng môn đẫm máu mà chết...... Điều khiển suốt ba năm như thế, có thể nói là hại người hại mình."
"Đừng nói nữa." "Ngươi câm miệng!"
Hai tiếng ngăn lại trước sau vang lên.
Tạ Tri Vi vì thế đành ngậm miệng.
—— không cẩn thận lỡ đâm một dao, xin lỗi nha.
Nhưng mà tất cả những lời này đều là lời nói thật.
Mặc dù tính cách Thẩm U và Nhiếp Đình trái ngược nhau, nhưng dù sao một đường theo sát nhiều năm. Nhiếp Đình ảnh hưởng tới Thẩm U, cũng giống như Tạ Tri Vi hàng thật ảnh hưởng tới nam chính. Tự tay giết chết người dẫn đạo kiêm huynh đệ thủ túc, chắc chắn là nản lòng thoái chí sống không còn gì luyến tiếc, lại thêm Minh Không dùng những lời ác ngôn kích thích, hắn lúc ấy đã ở bên bờ biên giới sắp sụp đổ.
Mà Minh Không cưỡng ép sử dụng Ngự Tâm Thuật đối với hắn, lần này hắn có đề phòng, mạnh mẽ đối kháng. Nhưng không thể chịu nổi một kích tổn thương tinh thần lực, làm sao mà chịu được?
Tâm mạch của hắn bị hao tổn, mới có thể chảy xuống huyết lệ. Lại bị Minh Không dày vò tra tấn suốt ba năm, chắc chắn hồn phách cũng bị chơi hỏng.

Nói không chừng, sớm ở ba năm trước đây trên vách núi, đã bị phế bỏ.
Nếu không làm sao mà Minh Không nhanh như vậy đã bị phản phệ đến dầu hết đèn tắt.
Nhiếp Đình chậm rãi ngồi xổm xuống, xuyên thấu qua bạch quang, từng chút từng chút một kéo kín y phục cho Thẩm U. Trong lúc đó bàn tay run kịch liệt, kéo theo nửa người đều run lên, cũng không biết là tức giận hay là vì cái gì.
Sắc mặt Mục Hạc trầm xuống: "Không được bất kính đối với sư tôn." Vừa dứt lời, Minh Không đang cười đột nhiên kêu thảm một tiếng, hắn ta vốn chỉ còn hơi thở thoi thóp, một tiếng này từ cổ họng thoát ra, tuy không phải mười phần thê lương, cũng khiếp người một chút.
Giúp vi sư hết giận sao, thật hiếu thuận.
Tạ Tri Vi giơ tay chụp bờ vai của hắn một chút, Mục Hạc sợ hãi nói: "Sư tôn, có phải đệ tử ra tay quá nặng không......"
Tạ Tri Vi lắc đầu, nói khẽ: "Vi sư không trách ngươi. Chỉ là ngươi phải biết, người sống trên đời, không chỉ hướng thiện, còn phải trừng ác." Nam chính, mặc dù hình tượng của ta là thánh phụ, nhưng ngươi nên hắc hóa vẫn là nên hắc hóa, không cần bận tâm vi sư!
Mục Hạc đáp một tiếng vang dội, trong mắt lóe lên mừng thầm. Sư tôn không có trách hắn! Đợi một thời gian nữa hắn báo thù xong, nói rõ ngọn nguồn với sư tôn, có phải sư tôn cũng sẽ không trách hắn?
"Trừng ác? Nói hay lắm, các ngươi có thể lấy mạng của ta." Minh Không lau lau máu bên khóe miệng, cất giọng khàn khàn, "Nhưng trước đó, ngươi phải đáp ứng ta một việc."
Tạ Tri Vi gọn gàng dứt khoát nói: "Xin lỗi, bần đạo cự tuyệt."
Bả vai Minh Không run run một chút, xem ra lại muốn hộc máu, "Ngài còn không có nghe điều kiện của ta!"
Tạ Tri Vi thở dài: "Bạch Liên tự động trồi lên khỏi thần thức, là bởi vì thần thức đã thành ao tù nước đọng, nó muốn đi tìm ký chủ mới. Về phần thần thức vì sao thành nước đọng, không cần bần đạo nói đi?"
Bởi vì ký chủ hiện tại đã chết! Chết triệt để! Đều do ngươi đồ con rùa này làm hại, ngươi còn không biết xấu hổ đòi điều kiện cái cọng lông!
Minh Không che lại lồng ngực đang phập phồng kịch liệt, nói tốc độ cực nhanh: "Chỉ cần để ta tinh luyện hồn phách những người đó, là có thể bổ sung cho Lan Tu......"
Nhiếp Đình đưa lưng về phía bọn họ chợt lên tiếng, ngữ khí bị kiềm chế vô cùng vững vàng, thậm chí có chút cảm giác nghiêm nghị của ngày xưa. "Ngươi giết rất nhiều môn hạ đệ tử của ta, chắc hẳn đã thử qua vô số lần, còn chưa hết hi vọng?"
Minh Không lớn tiếng biện bạch nói: "Ngươi thì biết cái gì! Lần này ta tìm tới nhiều cao nhân đương thời như vậy, hồn phách đều là nhất đẳng thượng thừa. Không thử sao biết được, nhất định có thể...... Nhất định có thể......"
Tạ Tri Vi không dám gật bừa.
Tựa như một cái điện thoại di động, nếu nứt một góc, ngươi có thể lấy keo dán lại miễn cưỡng dùng. Nhưng mà một khi bị rớt bể nát, ngươi có dùng keo dán sắt, cũng không có khả năng có bất kỳ tác dụng gì.
Đương nhiên, loại keo dán sắt này cũng không tồn tại, hồn phách đám người Độ Sinh và Lục Chiêm Vân cũng không phải Minh Không hắn muốn thử xem là có thể thử xem.
Vốn dĩ cái phó bản này chính là một cái mệnh đề giả.
Tạ Tri Vi nói: "Bần đạo sẽ không để ngươi làm như vậy."
Minh Không tức khắc gầm thét lên: "Vì sao!"
Mặc dù Thẩm U khốn khổ xui xẻo lại đáng thương, nhưng dù sao đã hết cách xoay chuyển. Lại nói, mạng Thẩm U là mạng, mạng người khác không phải là mạng sao?
Tạ Tri Vi quả quyết nói: "Dùng tánh mạng vô tội để mạo hiểm vốn là tổn hại âm đức, huống hồ đám người Độ Sinh đại sư đều là danh sĩ các phái, không thể......"
"Vậy thì thế nào? Chẳng qua chỉ là đám người bình thường có chút thanh danh, sao có thể sánh được với Lan Tu!" Minh Không khư khư cố chấp, xoay người nhìn về phía bạch quang đang bao phủ, trong đôi mắt tất cả đều là bóng dáng của Thẩm U.
Đối với tên Minh Không BT này mà nói, coi như là keo dán sắt, hay là keo dán, ý nghĩa tồn tại cũng chỉ là bù đắp chỗ hổng cho Thẩm U.
Tạ Tri Vi luôn cảm thấy cách nói này quái quái chỗ nào.
Phía sau phát ra tiếng bước chân rất nhỏ, Mục Hạc chậm rãi đi tới, "Nói như vậy, nếu không phải bởi vì sư tôn không thông âm luật, không có bị tiếng sáo của ngươi mê hoặc, hiện tại cũng sẽ bị ngươi tinh luyện hồn phách?"
Tạ Tri Vi bừng tỉnh đại ngộ, đúng vậy, nếu không phải lão tử vận khí tốt, lúc này đại khái đã bị Minh Không chộp tới, thuận lợi làm keo dán cho Thẩm U.
Ta vẫn là loại không có tác dụng gì.
Tạ Tri Vi nổi giận, mẹ nó coi như lão tử bị loại trừ, cũng nên bị cốt truyện và nam chính đá ra ngoài. Ngươi một tên cặn bã bên trong phó bản cũng đừng nên ầm ĩ, sinh mệnh chúng ta đã đủ khổ, pháo hôi tội gì phải khó xử pháo hôi!
Minh Không sửng sờ, tiếp theo mạnh miệng nói: "Không phải Tạ chân nhân vẫn êm đẹp đứng đây sao?" Hắn thấy không thể thuyết phục được Tạ Tri Vi, vì thế liền hướng sang Nhiếp Đình nói, "Họ Nhiếp, Lan Tu với ngươi tốt xấu gì cũng là đồng môn, ngươi tỏ thái độ đi."
"Ta?" Nhiếp Đình đã chỉnh lại y phục trên người Thẩm U xong, bàn tay còn không thu hồi đã nắm chặt thành quyền ở giữa không trung, "Đương nhiên cũng không đáp ứng."
"Ngươi......" Minh Không trợn tròn đôi mắt, ngay sau đó, chỉ vào hắn cất tiếng cười to.
Tạ Tri Vi có chút muốn che lỗ tai lại, kẻ này thở không ra hơi, giọng còn khàn khàn, nghe thật khó chịu.
Nhiếp Đình chậm rãi đứng lên, còn không kịp xoay người, một chưởng đã tung ra ngoài.
Minh Không lăn trên mặt đất mấy vòng, giống như một bãi bùn nhão ngã vào trong bụi cỏ, rốt cuộc không thể động đậy. Nhưng đôi mắt vẫn còn mở trừng trừng, dựa vào một hơi thở, kéo dài chút hơi tàn.
Tạ Tri Vi thầm nghĩ trong lòng, đây là cổ linh lực mà Nhiếp Đình dựa vào để duy trì hồn phách, uy lực có hạn. Nếu như hắn vẫn còn sống, một chưởng này một khi tung ra, Minh Không ngay cả cặn bã cũng không còn.
Đoán chừng Minh Không đã bị một chưởng chụp cho tối tăm mặt mày, ngay cả sức lực hộc máu cũng không có, qua một hồi lâu mới chuyển động tròng mắt, sau đó tiếp tục bật cười.
Nhiếp Đình trầm giọng hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
"Ta cười Lan Tu...... Nếu hắn có thể nghe thấy......" Minh Không không có cách nào vặn vẹo cổ, gian nan nhướng mí mắt lên, nhìn về phía bạch quang, "Lan Tu ta biết ngươi có thể nghe thấy, khụ...... Tới tình trạng này rồi, ngay cả người ngươi kính trọng nhất cũng mặc kệ ngươi. Nhìn xem, trên đời này chỉ còn có ta đối tốt với ngươi ......"
Hắc ảnh trước mắt chợt lóe, Nhiếp Đình đã tới trước mặt Minh Không, đưa tay muốn bóp cổ hắn ta, nhưng hắn mím môi đầy chán ghét, trực tiếp lấy chân đạp trên người Minh Không.
Nhiếp Đình gần như nghiến răng nghiến lợi: "Hắn sống lại thì như thế nào? Biết tông phái bị ngươi gây họa tan đàn xẻ nghé, chính hắn cũng bị ngươi vấy bẩn làm loại chuyện kia...... Rơi vào cảnh người không ra người quỷ không ra quỷ sao?"
Minh Không ở dưới chân hắn chật vật lắc đầu, sắc mặt lộ vẻ tuyệt vọng: "Ta sẽ nghĩ cách để hắn quên hết tất cả...... sống cho thật tốt...... Ngươi, ngươi đang làm gì!"
Tạ Tri Vi nhìn lên, không biết từ khi nào Mục Hạc đã đứng ở trước mặt Thẩm U, mà bạch quang quanh thân Thẩm U đang từ từ chuyển dần đến chỗ Mục Hạc, sau đó tập trung ở Thiên Linh của Mục Hạc chậm rãi ngấm vào. Đóa sen trắng trên đỉnh đầu Thẩm U cũng chậm rãi bay tới bên cạnh Mục Hạc, mắt thấy sắp theo bạch quang cùng nhau để cho Mục Hạc sử dụng.
Minh Không hét lớn: "Dừng tay! Đó là đồ vật của Lan Tu!"
Đậu xanh huynh đệ ngươi đã sắp treo, đừng tìm đường chết nữa có được không, cái gì mà đồ vật của Lan Tu, trên thế giới này tất cả đều là của nam chính! Hắn muốn bắt cái gì ngươi đều phải hai tay dâng lên, thứ duy nhất ngươi phải xoắn xuýt, là đứng đưa cho hắn hay là quỳ đưa cho hắn.
Tạ Tri Vi vội vã làm động tác cái im lặng: "Đừng kinh động hắn."
Đây vốn là giao dịch giữa Nhiếp Đình và Mục Hạc, hắn ta báo thù, Mục Hạc nhặt nhạnh chỗ tốt. Lấy hiện trạng hiện tại còn xem như yếu gà của Mục Hạc ra xem, hắn không kén ăn, huống chi Bạch Liên này là tuyệt thế bí bảo, không dùng thì phí.
Mục Hạc rất nhanh đã đem Bạch Liên dung nhập vào trong thần thức, mà Hắc Liên và Bạch Liên một khi gặp nhau, lập tức huyễn hóa trên đỉnh đầu hắn ra một bóng hoa chồng lên nhau. Cánh hoa màu trắng, nhị hoa màu đen.
Nhiếp Đình nhìn thoáng qua, "Như vậy cũng tốt."
Tạ Tri Vi yên lặng cho đánh giá ở trong lòng, hắc tâm liên, cùng thiết lập tính cách của nam chính vô cùng xứng đôi.
Minh Không vẫn còn luôn miệng lải nhải không ngừng lên án Mục Hạc "đê tiện, kẻ cắp" vân vân, nhưng hắn ta rất nhanh đã nói không ra lời.
Mục Hạc mở mắt, hắc khí quanh thân lan tràn tuôn ra, nghìn tia vạn sợi, rất nhanh quấn khắp toàn thân Minh Không.
Mục Hạc có chút mờ mịt vô thố mà nói: "Bạch quang này tự nó lôi kéo ta, sao có thể trách ta đây?"
Nam chính ngươi được lợi còn khoe khoang, cứ giả bộ đi.
Tạ Tri Vi không có lên tiếng, hắn không dám. Hiện tại nam chính đã thăng cấp, thủ đoạn cũng nhiều. Minh Không bị hắc khí quấn quanh, da thịt lông tóc tuy không tổn hao gì, nhưng thần sắc lại hết sức thống khổ, giống như là đang chịu hình phạt nghìn đao cắt thịt.
Có điều cũng không khác biệt lắm, trực tiếp cắt trên hồn phách, so với việc kia còn thống khổ hơn.
Tạ Tri Vi hy vọng vĩnh viễn cũng không có cơ hội thể nghiệm loại cảm giác này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.