- Ưm....
Đình Nhã mệt mỏi hé mi mắt. Cả người cô không còn chút sức lực nào, đầu óc như quay cuồng. Hai tay cô nhói lên, vì bị trói chặt. Miệng cô bị bịt lại bằng miếng vải, nên cô không thể nói được, chỉ có đau khổ giương mắt nhìn ra xung quanh. Cô đang ở đâu vậy chứ? Một căn nhà cũ kỹ. Mùi ẩm mốc xộc vào mũi Đình Nhã, khiến bụng cô cồn cào, lợm giọng. Đình Nhã nhăn mày, cố sắp xếp lại mọi chuyện. Tại sao cô lại ở đây chứ? Phải rồi! Tối hôm qua, cô đã nghe lén chuyện của dì An và bị phát hiện, sau đó cô bị ai đó đánh thuốc mê từ phía sau....Đình Nhã khẽ rủa thầm sự ngu ngốc của chính mình, cô lo lắng nhìn quanh. Dì An....đâu rồi chứ? Có lẽ vì thuốc mê vẫn còn ngấm, chưa tan hết nên đầu Đình Nhã nhức buốt, tay chân cũng rã rời. Cô dựa vào tường, thở dốc. Mệt quá! Thực sự thì chưa bao giờ Đình Nhã thấy mệt như lúc này. Hai mắt cô nhập nhoè, mọi thứ trước mắt cứ mờ dần đi. Ha, nực cười thật. Đình Nhã tự cười chính bản thân mình. Ai bảo cô quá ngu ngốc, quá tin người. Người dì mà cô hằng yêu quý, đâu phải tốt đẹp như vậy, bà ấy chỉ muốn cô và Gia Bảo đau khổ, nhưng vì lý do gì thì cô không rõ. Cái gì mà người dì luôn yêu thương cô chứ? Chẳng là là do cô ngây thơ thôi! Tin người quá thì giờ còn trách ai được nữa?
- Tỉnh rồi sao, cháu gái yêu?
Một giọng nói mỉa mai vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-sau-thien-than-la-mot-ac-quy/2365145/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.