Dương Thiên Bảo ngã xuống, khoé miệng rơm rớm ít máu. Mấy người xung quanh đang ngồi ăn thấy vậy thì hét lên, rồi đứng bật dậy, nét mặt họ hoảng loạn. Đình Nhã đứng ngây người, cô hốt hoảng lấy tay che miệng. Gia Bảo....sao anh lại ở đây chứ? Cô, cô đâu có cho anh biết. Gia bảo thì như con thú nổi điên, xông vào đấm lia lịa Dương Thiên Bảo. Đôi mắt anh vằn đỏ chứa đầy sát khí , khắp người toả ra luồng khí băng lạnh. Mọi người xung quanh sợ hãi đứng tản ra, một số người rút điện thoại định gọi cho cảnh sát. Lúc này, Đình Nhã mới sực tỉnh, cô quay sang mọi người, xin họ đừng báo cảnh sát rồi lao đến, giữ tay Gia Bảo lại:- Đủ rồi, Gia Bảo! Dừng lại đi!
Gia Bảo hất tay cô ra, quay sang nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng xen lẫn thất vọng:
- Ra là em đi gặp mặt? Em tránh mặt anh suốt mấy ngày chỉ vì việc này sao? Đình Nhã, mau trả lời đi!
Vẻ mặt phẫn nộ của Gia Bảo làm tim Đình Nhã như thắt lại. Cô mím môi, mấy giọt nước mắt trào ra, lăn dài trên má. Cô đứng như bất động, nhìn anh đầy buồn bã. Cổ họng cô khô khốc, muốn cất tiếng nói nhưng không thể. Cảm giác đau đớn này, khiến cô thực sự khó chịu. Giờ cô chỉ muốn chạy trốn, chạy trốn tất cả
- Hừ, thảo nào từ nãy đến giờ tôi nói chuyện mà cô cứ tỏ ra khó chịu, thậm chí còn không thèm nghe. Ra là vì tên này. Cô cũng ghê gớm thật. Định bắt cá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-sau-thien-than-la-mot-ac-quy/2365136/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.