Phịch!Một bóng người ngã xuống. Mái tóc nâu tung bay, chiếc váy trắng thấm màu đỏ tươi, khuôn mặt tái nhợt hẳn đi, đôi mắt bắt đầu mờ dần, cô yếu ớt ngã khuỵu xuống. Tất cả mọi người đều sửng sốt. Thiên Huy đứng bất động, hai tay run run đánh rơi khẩu súng, hắn gào lên đau đớn:
- Không, Amelica!!!!
Hắn chạy tới, đỡ người con gái yếu đuối kia lên. Giờ hơi thở của cô rất yếu ớt, sinh mạng cô mong manh như sợi chỉ. Máu vẫn loang ra, nhuộm đỏ chiếc váy trắng tinh. Amelica mỉm cười, giơ tay lên chạm vào má Thiên Huy, nụ cười của cô thuần khiết và thanh thản, như không vướng bận chút gì. Thiên Huy run rẩy ôm cô trong tay, mắt hắn đỏ hoe, hắn luống cuống rút điện thoại ra, tay kia nắm chặt tay cô:
- Không, Amelica, em cố lên, anh sẽ gọi cấp cứu, em phải kiên cường lên. Làm ơn, đừng bỏ anh....Amelica.....
Amelica khe khẽ lắc đầu, cô thều thào:
- Không, em biết, đã muộn rồi. Trước khi ra đi, em chỉ xin anh, hãy dứt bỏ hận thù đi. Đình Nhã là người đã từng cứu em, anh đừng làm tổn thương cô ấy, còn Gia Bảo, em cũng không còn oán hận anh ấy nữa, anh ấy không yêu em thì sao em có thể ép buộc được chứ. Anh đừng buồn hay đau khổ, em ra đi như vậy cũng đúng mà, lẽ ra 5 năm trước em phải ra đi rồi. Em không muốn vì em mà anh phải phạm tội, em thật là ngốc, đến giờ em mới nhận ra.....- Giọng nói cô nhỏ dần, bàn tay lạnh ngắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-sau-thien-than-la-mot-ac-quy/2365128/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.