Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68
Chương sau
Người đại diện vọt vào phòng bệnh, chuyện hắn lo lắng nhất vẫn là đã xảy ra, trên giường bệnh sớm đã không còn thân ảnh Lăng Lang, chăn còn bày trên giường chưa xếp, hiển nhiên chủ nhân của nó đi rất vội vàng. Phản ứng đầu tiên của hắn chính là gọi điện thoại, nhấn số xong mới nhớ, người tịch thu điện thoại Lăng Lang không phải là mình sao? Vì hành vi ngu xuẩn của mình, hắn chỉ hận không thể đâm đầu vào tường. Hắn đi một vòng lại một vòng trong phòng, tính đi tính lại nếu Lăng Lang xuất phát đến hiện trường tai nạn sau khi biết tin, có thể bị chặn lại ngay cửa đường cao tốc trước khi lên đường cao tốc hay không, có điều với tính cách Lăng Lang, dù có phong tỏa cậu ta cũng cứ đi. Người trong công ty có thể điều động đều ra ngoài, muốn tìm người, lại không thể kinh động truyền thông, mấy giờ trôi qua, vẫn không có tin tức Lăng Lang. Người đại diện tuyệt vọng, chuẩn bị gọi điện thoại báo cảnh sát, lại thấy Lăng Lang cùng Ngô Quan Phong đẩy cửa ra một trước một sau đi đến, Ngô Quan Phong thần sắc không được tốt, trái lại Lăng Lang bình tĩnh khác thường. Người đại diện giơ di động giống hệt tên ngốc nghẹn họng nhìn trân trối anh nửa ngày, Lăng Lang dường như lúc này mới phát hiện trong phòng có thêm một người. “Sao anh lại ở đây?” Ngữ khí anh không hề gợn sóng, như thể anh hỏi chỉ để đối phương biết là anh đã ý thức được sự tồn tại của đối phương, mà không phải thực sự mong có được câu trả lời. "Tôi..." Người đại diện nhìn nhìn Lăng Lang, lại nhìn nhìn Ngô Quan Phong, "Tôi đến xem cậu thế nào… Cậu đi đâu thế? Sao lại đi cùng cậu ta?” "Bệnh viện rất buồn, cậu ấy đến thăm bệnh, tôi để cậu ấy mang tôi ra ngoài hóng gió, " Lăng Lang khinh miêu đạm tả đáp. Người đại diện khó có thể tin nhìn chằm chằm cái người đang xanh cả mặt phía sau Lăng Lang, dùng ánh mắt dò hỏi nhiều lần, lấy được đáp án đều là "Anh ta biết rồi". “Bác sĩ nói tôi đã khỏi hẳn, phải vậy không?” Lăng Lang đột nhiên hỏi. “Ách, phải.” người đại diện miễn cưỡng gật đầu "Tôi muốn về nhà." Người đại diện lập tức không nghe rõ, "Cái gì?" "Tôi muốn về nhà, " Lăng Lang lặp lại một lần, "Giúp tôi lo liệu thủ tục xuất viện." “Ờ…” Người đại diện ngập ngừng, “Cậu có thể trước tiên đến nhà tôi ở một đoạn thời gian…” "Tôi muốn về nhà, " Lăng Lang nói lần thứ ba, "Về nhà của tôi và Phong Hạo." Người đại diện không còn cách nào, đành phải gật đầu đi ra cửa, thuận tiện kéo luôn Ngô Quan Phong ra ngoài. "Sao lại thế này? Sao cậu đột nhiên xuất hiện ở đây?" Ngô Quan Phong cũng rất vô tội, "Tôi thật sự là đến thăm bệnh sư huynh thôi." Người đại diện thanh âm trầm xuống, "Có phải cậu dẫn cậu ấy đến hiện trường không?” “Sửa lại một chút, là sự cố phát sinh khi chúng tôi đang ở hiện trường…à gần đó.” Người đại diện ngây ngẩn cả người, "Cái gì?" Chờ Ngô Quan Phong đem chuyện xảy ra kể lại đầy đủ đầu đuôi xong, người đại diện chỉ hận không thể bóp chết hắn, “Tôi xem như đã hiểu, vì cái gì dây treo quăng cậu không chết, té ngựa cậu không chết, bom nổ cậu không chết… Bởi vì cậu đứng trên ranh giới mỏng manh giữa sinh và tử, nếu cậu không tự tìm đường chết, ngay cả Diêm vương gia cũng không thu cậu.” “Woa!” Ngô Quan Phong ngốc ngốc tin luôn: “Thật vậy sao?” Người đại diện đi trước hai bước, nghĩ đến điều gì, quay đầu lại, "Hiện trường thế nào?" Biểu tình Ngô Quan Phong lập tức trở nên vô cùng ngưng trọng, câu hỏi của người đại diện dẫn hắn về lại hồi ức không tốt, hắn xanh mặt lắc lắc đầu. Tâm người đại diện cũng theo đó trầm xuống tận đáy, thế nhưng Lăng Lang bên này cũng làm cho hắn không yên lòng, chỉ đành mau chóng dàn xếp tốt cho Lăng Lang, rồi mới xử lý tới chuyện Phong Hạo. Vì Phong Hạo gặp chuyện ngoài ý muốn, phóng viên và fan tụ tập ở cổng bệnh viện đã rút hết, việc này khiến Lăng Lang xuất viện rất thuận lợi. Trên đường về, người đại diện cứ cách vài giây lại quay đầu nhìn, biểu tình trên mặt Lăng Lang thủy chung nhất thành bất biến, ngược lại khiến hắn càng thêm lo lắng. “Cậu… thực sự không có chuyện gì chứ?” Lăng Lang chậm rãi ngước mắt lên, "Anh là nói đến chuyện Phong Hạo?" "..." Người đại diện không biết nên nói gì mới tốt. Lăng Lang đưa ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, ngữ khí bình thản như đang đọc kịch bản. “Nếu cậu ấy còn sống, tôi sẽ lo lắng cậu ấy, khẩn trương cậu ấy, nhưng giờ cậu ấy đã chết rồi, tôi thương tâm khổ sở thì có ích gì đây? Người chết lại không thể sống lại." Người đại diện nghiền ngẫm đoạn nói chuyện này của anh, nếu trước mặt hắn là một người thường, hắn còn có thể từ ánh mắt đối phương đoán được thật giả. Nhưng hiện tại hắn đang đối mặt ảnh đế, một người có thể dùng kỹ năng diễn xuất lừa gạt mấy trăm triệu người xem, hắn căn bản không biết lời đối phương nói là thật tâm hay dối lòng. Lấy hiểu biết của hắn về Lăng Lang, hắn quả quyết cậu ấy không phải một người tuyệt tình như thế. Nhưng trước khi nhận thức Phong Hạo Lăng Lang cũng là một bộ tư thái như vậy, thất tình lục dục đều chỉ tồn tại trong vai diễn. “Lúc trước cậu ở trong bệnh viện có hỏi qua tôi có tin cậu không,” người đại diện suy tư nhiều lần, cuối cùng nói, “Dù cậu hỏi tôi bao nhiêu lần, đáp án của tôi đều là, tin.” Lăng Lang mi mắt run lên, không nói được lời nào. Người đại diện đưa Lăng Lang về nhà xong liền vội vàng ly khai, trước khi đi hắn lấy điện thoại trả lại cho Lăng Lang. Lăng Lang mở ra di động, hơn mười cuộc gọi lỡ trước đó đều đến từ cùng một người, mà giờ người đó sẽ không bao giờ còn gọi đến số này nữa, tiếng chuông đồng trong điện thoại chỉ vang lên một lần, rồi vĩnh viễn ngưng lặng. Nhà đã vài ngày không người ở, có nhiều nơi phủ kín một tầng bụi mỏng, Lăng Lang thay thường phục, bắt đầu quét tước phòng. Lúc quét dọn, có khi anh là Lăng Lang, một thân một mình quét tước căn nhà Mạc tiên sinh thuê cho anh, có khi anh là Phong Hạo, mà Lăng Lang đang ngồi xổm tại cửa cách đó không xa chăm chú nhìn hắn. Anh đóng phim đóng mười mấy năm, biết làm thế nào vào vai một người, cũng có thể đồng thời vào vai rất nhiều người, như thế mỗi người sẽ không cô độc. Anh đem tất cả những thứ không nên thuộc về căn nhà này thu lại, là những đạo cụ Phong Hạo đã từng dùng qua trên người anh, khiến anh run rẩy khó nhịn, trằn trọc cầu xin tha thứ, từng món nội y đã từng khiến anh mặt đỏ tai hồng, một loạt vòng cổ xếp hàng được phân công rõ ràng, đều bị dọn cất vào một thùng giấy, nương theo ánh trăng anh đem đến đỉnh núi nơi hiếm khi có dấu chân người, chôn cất, thiêu hủy từng cái. Từ trên núi xuống đã là nửa đêm, giờ căn nhà này so với nhà bình thường khác không còn khác biệt, cái vòng cổ có gắn chuông được Lăng Lang tư tâm giữ lại, đặt cùng một chỗ với cái lồng sắt bên kia bức vách, cho dù bị người nhìn thấy, cũng chỉ sẽ cho rằng đây là một cái nhà để nuôi chó thôi. Chỉ có tấm ảnh chụp lớn trong phòng ngủ, Lăng Lang không nỡ thiêu hủy, anh tìm một tấm ga trải giường trắng, thật cẩn thận phủ lên trên. Làm xong tất cả, anh nhìn quanh bốn phía, căn phòng này cũng không vì thiếu đi một người, thiếu một ít đồ vật mà có vẻ trống rỗng, ngược lại vì xung quanh đều lấp đầy hồi ức, khiến người ta cảm thấy thật phong phú. Lăng Lang nhấn xuống nút mở đầu đọc CD, giai điệu 《Be my eyes》thản nhiênvang lên. Anh nhắm mắt, Phong Hạo liền hiện ra bên người, ôn nhu vuốt ve gương mặt anh, mỗi một nốt nhạc, đều như người đó đang kề tai hát cho anh nghe, ngay cả hơi thở người đó anh cũng có thể cảm giác được. Khi người đại diện nhận được điện thoại của Lăng Lang, đang tranh luận cùng đồng nghiệp ở công ty có cần tổ chức lễ truy điệu không, Phong Hạo có lẽ là một nghệ sĩ không có thể diện nhất trong giới giải trí, ngay cả nghi thức cáo biệt cuối cùng cũng có người đề nghị hủy bỏ. Người đại diện là người phản đối cường liệt nhất, vô luận khi còn sống cậu ta đã làm sai chuyện gì, nhân tử vi đại (người chết là lớn),cũng nên tiễn cậu ta một đoạn đường, huống chi quan tài có phân biệt người có lỗi hay không có lỗi đâu. Mà quan điểm chủ yếu của phe đồng ý là lo các fan cực đoan sẽ làm loạn, ảnh hưởng không tốt đến công ty, hai bên cãi nhau túi bụi, cú điện của Lăng Lang đến ngay lúc này. “Đã giờ này rồi, sao cậu còn chưa ngủ?” Người đại diện lao ra khỏi phòng họp, đem tranh luận của mọi người ngăn sau cánh cửa, dù vậy vẫn bị Lăng Lang nghe thấy tiếng người ồn ào bên này. “Các anh còn đang tăng ca?” “Ừ, đang thảo luận… thảo luận chuyện xử lý hậu sự,” người đại diện cào cào tóc. “Định được ngày nào chưa?” Lăng Lang bình tĩnh hỏi. “Chuyện này, vì di thể đã được anh trai cậu ta mang về Mỹ, nên cũng rất có thể… là cử hành bên đó…” Người đại diện ấp a ấp úng. Cũng không thấy Lăng Lang có phản ứng mãnh liệt nào, chỉ nói, “Được, tôi biết rồi.” Người đại diện nhẹ nhàng thở ra, “Cậu vừa khỏi bệnh, nghỉ ngơi sớm một chút đi, sáng mai tôi kêu trợ lý qua coi sóc cậu.” “Không,” Lăng Lang từ chối, “Tôi bên này tốt lắm, không cần người chiếu cố.” “Thật sao?” Người đại diện không quá yên tâm, “Mấy ngày gần đây tôi bên này sẽ rất bận, có thể không rút ra đi cùng cậu được.” “Tôi không sao,” Lăng Lang nói, “Vừa lúc tôi cũng định nói với anh, tôi muốn một mình yên tĩnh vài ngày, xin đừng để cho truyền thông tới quấy rầy tôi.” Người đại diện nghĩ nghĩ, "Như vậy cũng tốt, cậu tận lực ít ra ngoài, đợi nhiều ở nhà." "Yên tâm đi, lần này tôi nhất định làm được, " Lăng Lang ngoan ngoãn đáp. “Nhớ ăn điểm tâm đúng giờ.” “Ừm.” “Ăn cơm trưa đúng giờ.” “Ừm.” “Bữa cơm nào cũng phải ăn đúng giờ.” “Ừm.” “Đừng lên mạng, bớt xem báo.” “Ừm.” Người đại diện lại đề xuất thêm vài yêu cầu, Lăng Lang đều không chút do dự đáp ứng, anh cực ít khi nghe lời như vậy, ngay cả người đại diện cũng cảm thấy không thích ứng. “Cái đó, cứ như vậy đi, cậu đi ngủ sớm một chút.” Lăng Lang đột nhiên gọi tên hắn một tiếng, thiếu chút khiến hắn cho là mình nghe lầm. “Gì?” “Cảm ơn anh.” Người đại diện bỗng thấy đầu gối mềm nhũn, cái loại cảm giác nặng nề không thể chịu nổi này là gì? Cửa phòng họp bị mở ra thật mạnh, trợ lý vẻ mặt tức giận xuất hiện, “Anh còn trốn ở đây làm gì? Phong Hạo cũng sắp phải cô đơn một mình mà đi rồi, cái bọn quỷ ích kỷ vô tâm vô phế (không tim không phổi) này!” Người đại diện nhìn lại di động, cuộc điện đã bị Lăng Lang cúp máy, cũng không nghĩ nhiều, cất đi di động liền vào phòng. Lăng Lang cúp điện thoại, chỉnh sang chế độ rung, vào bếp rót cho mình ly nước. Một âm thanh ly nước đặt nhẹ nhàng lên tủ đầu giường vang lên, ca khúc hát xong vừa chấm dứt âm cuối. Lăng Lang nằm thẳng trên giường, một giây kia khi khép lại hai mắt, khúc dạo đầu bản nhạc được phát tuần hoàn lần thứ hai vang lên, trong tiếng ca ôn nhu của Phong Hạo, anh yên tĩnh đi vào cõi mộng. Những ngày tiếp theo, người đại diện cơ hồ trải qua trong sứt đầu mẻ trán, ứng phó vô số truyền thông, việc phải xử lý chất thành núi, thời gian ngủ vài ngày cộng lại cũng không đủ mười hai tiếng, hầu như không còn tinh lực rảnh rỗi lo chuyện khác. Đợi hắn rốt cục kết thúc giai đoạn bận rộn, đã là sáng sớm năm ngày sau. Theo như cuộc điện thoại sau cùng của Lăng Lang, vẫn là đêm đó đối phương chủ động gọi đến yêu cầu được yên tĩnh một chút, người đại diện cũng nghĩ không ra cách nào tốt hơn thế này, đơn giản mấy ngày nay đều không quấy rầy. Nhìn đồng hồ, người đại diện bấm số điện thoại Lăng Lang, trạng thái tắt máy. Hắn xoay người định kêu trợ lý đến nhà đối phương nhìn một cái, đã thấy tiểu cô nương cũng bận rộn cả đêm đang ghé vào trên bàn ngủ say sưa. Người đại diện thở dài, không đánh thức cô, tự mình lái xe đi trước. Radio cư nhiên phát ca khúc của Phong Hạo, đợt sóng phản đối Phong Hạo tựa hồ tại một khắc cậu ấy qua đời kia liền dừng, sẽ không ai có thể gây khó dễ với người đã chết, thanh âm tiếc thương cũng lục tục vang lên, tuy so với kỳ vọng vẫn còn kém nhiều, nhưng ít ra không đến mức thảm đạm. Người đại diện dừng xe trước đèn đỏ ở ngã tư, trong radio tiếng hát vừa lúc đến đoạn cao trào, một loại bi thương từ đáy lòng bỗng trào lên, hắng ngẩng đầu, khiến nước mắt chưa kịp tràn mi chảy ngược về. Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua hắn có xúc động muốn rơi lệ, thì ra lúc con người ta bận rộn thực sự có thể quên hết mọi thứ. Nếu một ngày kia Lăng Lang cũng rời hắn mà đi, không biết hắn có thể giống như bây giờ không, bận đến mức thời gian thương tâm cũng không có. Đèn đỏ chuyển sang xanh, chiếc xe chờ ở hàng đầu vẫn đứng tại chỗ chưa động. Đến tận khi tài xế xe sau bóp kèn hai tiếng, người đại diện mới như đại mộng vừa tỉnh giẫm lên chân ga. Mắt bên phải không thể khống chế giật giật, người đại diện xoa nhẹ đôi mắt mệt mỏi, chờ nhìn thấy Lăng Lang rồi, nhất định phải về nhà ngủ một giấc thật ngon mới được. Chuông cửa vang lên thật lâu, vẫn không có người đáp, người đại diện một lần nữa gọi đến di động Lăng Lang, vẫn là trạng thái tắt máy. Lăng Lang luôn dậy sớm, lúc này không thể nào đang ngủ, người đại diện đập mạnh lên cửa vài cái, trong nhà an tĩnh tựa như không có người. Hắn một lần lại một lần nhấn chuông cửa, tiếng chuông càng ngày càng dồn dập thể hiện tâm trạng bất an của hắn, mắt phải người đại diện bắt đầu giật điên cuồng, một loại dự cảm bất tường thổi quét đến toàn thân. Bạn đang Hắn bắt Äầu liá»u mạng phá cá»a, gá»i tên LÄng Lang, lần Äầu tiên thá»ng háºn Phong Hạo lúc trÆ°á»c không cho hắn chìa khóa dá»± phòng Äến thế. Äá»ng tÄ©nh ÄÆ°a bảo an trong tiá»u khu Äến, Phong Hạo Äã từng yêu cầu hắn táºn khả nÄng Ãt Äặt chân Äến Äây, ngay cả bảo an nhìn hắn cÅ©ng thấy thá»±c xa lạ. âBạn tôi á» bên trong, tôi phải và o!â âHoặc anh gá»i Äiá»n thoại cho anh ta, hoặc anh chá» anh ta má» cá»a, anh là m á»n thế nà y sẽ ảnh hÆ°á»ng Äến hà ng xóm.â âCáºu ta hiá»n tại tắt máy di Äá»ng, cá»a cÅ©ng không má», cáºu muá»n tôi là m thế nà o?!â âCó thá» là vì anh ta không có á» nhà , anh thá» liên lạc bằng cách khác xem.â âCáºu không hiá»u! Tôi có trá»±c giác cáºu ấy Äang á» trong phòng, tôi nghi là cáºu ấy gặp nguy hiá»m!â âAn ninh tiá»u khu chúng tôi tá»t lắm, không có nguy hiá»m, nếu anh không Äi, tôi báo cảnh sát!â NgÆ°á»i Äại diá»n má»t giây cÅ©ng không có thá» chá» Äợi, hắn chạy Äến trong vÆ°á»n hoa tìm Äược cái xẻng bằng sắt Äem lại, không nói hai lá»i muá»n phá cá»a. Bảo an bá» hà nh Äá»ng của hắn dá»a sợ, vá»i và ng ÄÆ°a tay ngÄn lại, hai ngÆ°á»i má»t tranh má»t Äoạt, giằng co không dÆ°á»i ná»a ngà y. "Cáºu buông tay!" NgÆ°á»i Äại diá»n quát. âTôi báo cảnh sát!â Bảo an không chá»u yếu thế. âCáºu báo Äi!â NgÆ°á»i Äại diá»n cÆ¡ há» rÃt gà o, hắn chá» và o cá»a nhà , âHiá»n giá» ngÆ°á»i trong nhà là LÄng Lang, nếu cáºu ấy xảy ra chuyá»n gì không hay, tôi xem cáºu là m sao chá»u trách nhiá»m!â Lá»i nói ngÆ°á»i Äại diá»n thà nh công dá»a tiá»u bảo an, khà lá»±c trên tay cÅ©ng giảm bảy tám phần. NgÆ°á»i Äại diá»n thừa cÆ¡ há»i nà y má»t tay giáºt cái xẻng lại, nặng ná» gõ lên chá» ná»i tiếp giữa cánh cá»a và khung cá»a. Tiá»u bảo an chân tay luá»ng cuá»ng Äứng má»t bên, không biết nên ngÄn lại hay lên há» trợ. Theo má»t âm thanh khô khá»c, khóa bá» ngÆ°á»i Äại diá»n mạnh mẽ phá, hắn tung cá»a và o, bảo an nhắm mắt theo sát phÃa sau. Nhà cÅ©ng không phải an tÄ©nh, mÆ¡ há» có tiếng hát từ phòng trong truyá»n Äến, ngÆ°á»i Äại diá»n theo thanh âm vá»t và o phòng ngủ, CD trong Äầu Äá»c không ngừng xoay lại xoay. Ga giÆ°á»ng trắng phủ trên khung ảnh, bá» cuá»ng phong do ngÆ°á»i Äại diá»n Äẩy cá»a và o thá»i nhẹ bay má»t góc, trên tủ Äầu giÆ°á»ng cÅ©ng mà u trắng, má»t ly nÆ°á»c trong còn dÆ° lại non ná»a, thuá»c giảm Äau Äặt má»t bên. Mà LÄng Lang, lẳng lặng nằm trên giÆ°á»ng, là m sao còn có hÆ¡i thá» của ngÆ°á»i sá»ng.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68
Chương sau