Cùng viện trưởng hàn huyên một chút, hai người mới từ tòa nhà học viện đi ra, trong lòng Lăng Lang vẫn luôn nghi hoặc phỏng đoán, giờ mới có cơ hội hỏi ra miệng.
“Vừa rồi viện trưởng nói cậu thôi học… Là xảy ra chuyện gì?”
Phong Hạo từ chối cho ý kiến cười cười, "Chính là chuyện anh nghe được thôi.”
“Lúc chúng ta lần đầu nói chuyện, cậu nói cậu tốt nghiệp Hồ Ảnh…”
“Tôi nói tôi học Hồ Ảnh,” Phong Hạo ngắt lời anh, “Không có hai chữ “tốt nghiệp”.”
“Vì sao?”
“Vì sao giấu anh?”
"... Không, vì sao lại bỏ học?"
"Tôi đã từng giải thích rồi, bởi vì trong nhà có một việc phải giải quyết."
Lăng Lang đã hoàn toàn không nhớ được lúc trước Phong Hạo nói thế nào, "Nghiêm trọng đến mức nhất định phải nghỉ học để giải quyết?"
"So với việc học mà nói quả là quan trọng hơn nhiều."
"Anh sẽ không vì tôi không tốt nghiệp đại học mà xem thường tôi chứ?” Phong Hạo đột nhiên hỏi.
Lăng Lang kinh ngạc một chút, "Đương nhiên là không."
Phong Hạo cười cười, không nói gì.
Lăng Lang vẫn còn suy tư, "Nghỉ học vào năm ba, tức là một năm sau khi tôi tốt nghiệp?”
"Phải a, " Phong Hạo ngữ điệu thoải mái, "Không có học trưởng giảng đường thật khiến người ta không kiên nhẫn nổi."
Lăng Lang dở khóc dở cười, "Đừng đùa nữa."
"Tôi không có, " Phong Hạo thản nhiên nói, vẻ mặt kia nhìn thế nào cũng không giống đang nói đùa.
“Vậy cuối cùng chuyện của cậu giải quyết ra sao rồi?”
Phong Hạo có thâm ý khác liếc mắt nhìn anh một cái, "Phi thường hoàn mỹ."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-nhi-nguong-vong-cho-anh-nhin-len/1492456/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.