Chương trước
Chương sau
Hai người ở bên hồ công viên ngồi đến khi mặt trời khuất sau núi mới về nhà, Lăng Lang pha nước tắm thật kỹ, dắt tay Phong Hạo cẩn thận đưa hắn đến phòng tắm, còn muốn giúp hắn cởi quần áo nhưng bị ngăn lại.
“Tôi tự mình làm được rồi.” Miệng thì nói vậy, nhưng tay lại không tiếp tục động tác, thực hiển nhiên ngụ ý muốn Lăng Lang tránh đi.
Lăng Lang không rõ vì cái gì đến tận lúc này Phong Hạo vẫn kiên trì tự mình tắm rửa, nếu trên thân thể có chỗ nào thiếu hụt không muốn bị người khác thấy thì còn miễn cưỡng hiểu được, thế nhưng lúc quay phim thân thể hoàn mỹ không tì vết của đối phương đã sớm phơi bày trước sáng, lý do duy nhất cũng không thể dùng để giải thích.
“Để tôi giúp cậu đi.” Lăng Lang nói xong lại muốn đi cởi cúc áo, bị Phong Hạo nắm chặt tay lại.
“Tôi nói tôi có thể.” Hắn kiên trì.
Lăng Lang không hiểu sao có chút xúc động, “Mắt cậu không nhìn thấy, lỡ ngã thì làm sao?”
Phong Hạo mỉm cười, "Anh không khỏi nghĩ tôi quá vụng về, trong khoảng thời gian này mắt nhìn không được, chậm rãi hình thành thói quen lợi dụng các giác quan khác, kỳ thật có rất nhiều việc người mù làm cũng không khó khăn như trong tưởng tượng của người khỏe mạnh."
Lăng Lang vẫn không đồng ý, "Vậy nếu băng gạc dính nước vào thì làm sao, bác sĩ dặn không thể đụng nước."
"Tôi sẽ cẩn thận."
"Nhưng tôi lo lắng, " Tính tình bướng bỉnh của Lăng Lang trỗi dậy, "Cậu đuổi tôi tôi cũng không đi, tôi muốn giúp cậu tắm rửa.”
Phong Hạo cúi đầu cười cười, "Được rồi, tôi không đuổi anh đi."
Bàn tay bắt lấy tay Lăng Lang thả lỏng, một bộ ngầm đồng ý.
Lăng Lang từng cái từng cái cởi cúc áo, dáng người ưu tú của Phong Hạo dần dần bày ra, đường nét cơ thể trong nhu có cương, cao quý tựa như tác phẩm điêu khắc từ tay nghệ nhân giỏi nhất thời Trung cổ, cho dù lộ ra trọn vẹn cũng không hiển hiện sắc tình, ngược lại khiến người khác cảm thấy thần thánh không thể tiếp cận.
Lăng Lang muốn học theo dáng vẻ Phong Hạo đã từng giúp anh tắm rửa, nhưng anh phát hiện mình hoàn toàn không ung dung được như vậy, quần áo rất nhanh bị bọt nước thấm ướt, dán lên da sinh ra khó chịu.
Anh dứt khoát cởi quần áo ra, mình cũng tiến vào bồn tắm lớn, nhìn biểu tình Phong Hạo có chút kinh ngạc.
“Anh là đang giúp tôi tắm rửa, hay là mượn cơ hội quấy rối tình dục chủ nhân của mình đây?” Phong Hạo mỉm cười hỏi.
Lăng Lang không trả lời, tay anh lướt qua từng tấc da thịt săn chắc của Phong Hạo, trừ lúc quay phim, đây vẫn là lần đầu anh chân thật mà va chạm thân thể đối phương, anh rốt cục đã hiểu cho đến nay mình bất mãn chỗ nào, có lẽ đây là cái gọi là khát khao da thịt.
Ở một khắc này, Lăng Lang thực khát vọng có thể cùng đối phương thân mật khắng khít ôm nhau một chỗ, không có bất luận tầng vải nào cách trở.
Khi anh ý thức được chính mình có ý nghĩ như vậy, bản thân đã không tự chủ ôm lấy người kia, Phong Hạo không đẩy anh ra, anh liền càng dùng sức ôm, hai thân thể trần trụi lửa nóng gắt gao giao triền cùng một chỗ, ma sát lẫn nhau, châm lửa cho nhau, từ thân thể đến linh hồn, không bao giờ còn tồn tại bất luận khoảng cách nào nữa.
Lăng Lang chủ động hôn môi Phong Hạo, Phong Hạo cũng hôn trả, hơi thở hai người đan vào nhau, môi lưỡi dây dưa, ngũ quan đối phương đều lẫn trong màn hơi nước dày đặc, chỉ có môi răng gắn bó cảm giác vô cùng rõ ràng.
Này một nụ hôn nhu tình như nước, xót xa triền miên, Lăng Lang vốn không khéo nói, đem tất cả tình cảm của mình trút vào nụ hôn dài, hôn xong, hai người vốn đã ở trong không gian ngập hơi nước liền có chút hô hấp bất ổn.
Lăng Lang nghiêm túc nhìn chăm chú vào Phong Hạo, ánh mắt anh nóng cháy như thế, Phong Hạo cách tầng tầng băng gạc cũng cảm thụ được. Hắn vươn tay, vuốt ve gương mặt Lăng Lang, trong lòng phác thảo ra hình dáng đối phương, dù cho hình dáng đó quen thuộc đến thế, chính là mất đi ngũ quan hắn cũng phải tưởng tượng cho ra.
Phong Hạo chỉ cảm thấy trên tay trống không, Lăng Lang hình như hạ đầu, hắn chỉ nghe được thanh âm thứ gì đó tiến vào nước, tiếp theo một bộ phận mềm mại để ở đỉnh hắn.
Lăng Lang gắt gao co rút khoang miệng, đem tính khí chủ nhân từng chút một hút vào, Phong Hạo chỉ cảm thấy bộ vị mẫn cảm nhất toàn thân, tiến vào một nơi chật chội ôn nhuận, còn có một tiểu xà (con rắn nhỏ) linh hoạt quấy đảo trong động, chỗ nó lướt qua đều dẫn phát khoái cảm rùng mình.
Cứ như thế có lẽ qua hơn mười giây, phân thân Phong Hạo đột nhiên bị buông ra, nước ấm từ bốn phương tám hướng một lần nữa bao vây hắn, đồng thời vang lên thanh âm kịch liệt trồi lên khỏi mặt nước.
"Anh điên rồi, " Phong Hạo mang theo vài phần thương tiếc trách cứ anh, "Anh cũng không sợ bị ngạt thở."
Lăng Lang nghẹn thở gần một phút đồng hồ, giờ phút này đang tham lam hô hấp lấy dưỡng khí có hạn chung quanh, "Nghe nói, người lúc, hít thở không thông, nơi đó sẽ trở nên, chặt lạ thường, " anh lại hít sâu một hơi, hô hấp chậm rãi đều lại, "Chủ nhân ngài chẳng lẽ không muốn thử một lần?"
Phong Hạo trầm mặc một chút, "Từ sau khi tôi gặp chuyện, anh liền trở nên vô cùng chủ động, hi vọng đây không phải xuất phát từ đồng tình với tôi." (Tiếng Việt thường dùng từ thương hại)
“Với người ăn mày ven đường, hay chó lưu lạc tôi cũng đồng tình, nhưng tôi sẽ không làm loại chuyện này với họ,” Lăng Lang phản bác, “Ngược lại là chủ nhân ngài sau khi xảy ra chuyện không may, liền trở nên thực cẩn thận thực ôn nhu với tôi, khiến tôi thật không quen.”
Phong Hạo mỉm cười, "Chẳng lẽ tôi trước kia đối với anh không ôn nhu?"
“Lúc bình thường có lẽ có, nhưng loại thời điểm này, cậu đã sớm đem đầu tôi nhận vào trong nước đi.”
Phong Hạo bị anh chọc đến bật cười, “Cho nên anh là đang oán hận tôi bình thường nghiêm khắc với anh, hay là lúc này rất nhân từ với anh đây?”
Không đợi Lăng Lang trả lời, Phong Hạo liền dựa người về sau, "Vậy được rồi, tùy anh.”
Lăng Lang hít sâu một hơi, chui đầu vào nước, bắt chước bộ dáng vừa rồi, dừng nơi phần đỉnh của Phong Hạo đem cả khí quan hút vào miệng, cao thấp đong đưa ngẩng đầu, vừa gắt gao co chặt khoang miệng không cho nước tràn vào, vừa phải đề phòng để mình không bị sặc, lần này kiên trì hơn bốn mươi giây, mới lại một lần nữa buông đối phương ra trồi lên mặt nước.
Lăng Lang lặp lại quá trình đồng dạng vài chục lần, vì thời gian hồi phục ngắn, nên lần sau so với lần trước kéo dài được ít hơn, anh chỉ cảm thấy dưỡng khí càng ngày càng không đủ dùng, suy nghĩ cũng vì thiếu dưỡng khí thời gian dài mà trở nên hỗn loạn, có loại ảo giác đang làm tình.
Anh lần thứ n lặn vào nước, lúc này anh trồi lên chỉ thở một hơi, vì theo kinh nghiệm của anh, anh biết Phong Hạo đã muốn tới, anh không có biện pháp ở trong nước làm ra động tác biên độ kiêu ngạo, đành vận dụng đầy đủ đầu lưỡi, tận hết khả năng kích thích điểm mẫn cảm của đối phương.
Lăng Lang có chút ngạt không thở nổi, anh sắp lại trồi lên lấy hơi, tiến hành cố gắng cuối cùng, nhưng khi anh ngẩng đầu, một cỗ lực lượng thật lớn đè lại gáy anh, khiến anh không thể động đậy chút nào, ngay sau đó dương vật trong miệng tự mình luật động, trừu tống thật nhanh trong miệng anh.
Lăng Lang chỉ cảm thấy một tia dưỡng khí cuối cùng chậm rãi rút khỏi thân thể, bọt khí bốc lên bên má, thần trí từng chút phản bội chính mình, mạch máu trên đại não bắt đầu phát trướng, trái tim như nhảy lên tận đó, ở trong đầu mạnh mẽ đập, mà nơi vốn chứa trái tim ban đầu vì trống rỗng mà khiến anh kinh hoảng.
Anh cảm giác mình sắp chết, anh bắt đầu điên cuồng giãy dụa, lại không chống nổi sức lực của Phong Hạo, nghe nói người sắp chết có thể phát ra lực lượng kinh người, anh không biết khí lực Phong Hạo lớn tới như vậy là đến từ đâu, có thể khống chế anh chỉ bằng một bàn tay, chẳng lẽ anh chỉ tự cho là mình đã dùng hết khí lực, nhưng trong tiềm thức căn bản không có toàn lực chống cự?
Tứ chi Lăng Lang ngày càng nhuyễn đi, động tác cũng ngày càng vô lực, ngay lúc anh cho rằng linh hồn đã sắp vứt bỏ anh mà đi thì áp lực trên đỉnh đầu chợt tiêu thất, bản năng thúc đẩy anh nổi lên mặt nước, thở hổn hển như một con cá mắc cạn.
“Còn chơi nữa không?” Thanh âm Phong Hạo truyền đến từ trên đầu trở nên lãnh liệt.
Lăng Lang cúi thấp đầu, toàn thân có loại ngụy cảm giác (cảm giác giả) hư thoát sau cao trào, anh vô lực lắc đầu, lại nhớ đến đối phương không nhìn thấy, bồi thêm một câu: “Không chơi nữa.”
Trong thanh âm lãnh liệt của Phong Hạo trộn lẫn ý cười không dễ nhận ra, "Anh không phải muốn tôi thể nghiệm một chút bộ mặt mình khi lâm vào cảnh hít thở không thông sao?”
“Tôi… Tôi có nói qua sao?”
Phong Hạo gợi lên khóe miệng, "Quân vô hí ngôn." (Vua không nói đùa)
"Hoàng thượng đã thoái vị," Lăng Lang ngẩng đầu, miệng buột ra một câu "Thôi chết!", vừa rồi động tác của anh quá lớn, đôi mắt che kín băng gạc của Phong Hạo không thể tránh khỏi bị thấm nước.
Phong Hạo đương nhiên hiểu được ý anh, "Đây chính là nguyên nhân tôi không để anh tắm rửa cho tôi.”
Lăng Lang lòng tràn đầy áy náy, "Tôi băng lại cho cậu."
Phong Hạo gật đầu một cái, "Vừa lúc nước cũng dơ rồi, không thể tắm nữa ."
Lăng Lang mặt đỏ lên, anh có điểm cảm tạ Phong Hạo không phóng thích khi ở trong miệng anh, bằng không với tình huống của anh lúc đó, không bị ngạt chết cũng bị sặc chết, anh ho nhẹ một tiếng che giấu xấu hổ, đưa tay đỡ Phong Hạo, "Nhanh ra ngoài đi."
Băng gạc trên mắt Phong Hạo từng tầng bị tháo xuống, rơi trên mặt đất, qua nhiều ngày như vậy, động tác hộ lý của Lăng Lang đã luyện đến quen thuộc, không hề kém hộ sĩ chuyên nghiệp chút nào.
Đôi mắt Phong Hạo rất nhanh đã được băng tốt một lần nữa, hắn tự tay sờ sờ, “Nếu ngày nào đó tôi không mang cái này nữa, có khi trong nhất thời không bỏ được thói quen.” Nguồn :
“Cậu nhất định sẽ không có chuyện gì.” Lăng Lang kiên định nói.
Phong Hạo cũng cười , "Hy vọng như thế."
Lăng Lang đỡ Phong Hạo lên giường, nhìn bờ môi của hắn, theo phản xạ nhớ đến nụ hôn vừa rồi, cảm giác ngọt ngào kia vẫn còn quanh quẩn trong lòng, anh kìm lòng không đậu lại tiến đến hôn lên.
Anh phải thừa nhận, đôi mắt Phong Hạo nhìn không thấy, vô hình trung cho anh thêm dũng khí, nếu là bình thường, anh trăm triệu lần không có can đảm đó, Phong Hạo chỉ cần một ánh mắt, đã khiến anh rùng mình từ tận đáy lòng, thậm chí dục hỏa đốt người, nhưng khi ánh mắt Phong Hạo bị che khuất, loại cảm giác áp bách này liền giảm đi rất nhiều, hôn môi và ôm ấp đều trở nên dễ dàng.
Bàn tay Phong Hạo thong thả lướt qua trên người anh, cuối cùng không thể tránh né mà đi đến nơi nào đó đã sớm vì dục vọng mà ngẩng đầu, “Chó con của tôi lại phát tình,” Lăng Lang thừa nhận, ôm ấp trong phòng tắm vừa rồi là lời dẫn, hôn là xúc tác, thể nghiệm ngạt thở cũng có tác dụng trọng yếu trong đó.
“Muốn chủ nhân của anh giúp anh hạ hỏa sao?”
Lăng Lang lại theo phản xạ gật đầu, sau đó mới kịp phản ứng, lần này anh dùng phương thức biểu đạt càng rõ ràng trực tiếp hơn, cọ xát hạ thân lên người Phong Hạo.
“Đi, lấy vòng cổ của anh lại đây.”
Phong Hạo nói đến là vòng cổ Lăng Lang chuyên dùng lúc ân ái, cái bằng inox có gắn chuông kia, từ sau đêm đầu đó, phàm là khi Phong Hạo tiến vào thân thể anh, đều đeo cho anh cái vòng này, bình thường đều là Phong Hạo đi lấy, Lăng Lang tự mình cầm lại vẫn là lần đầu tiên.
Cái vòng được đưa tới trong tay Phong Hạo, hắn lắc lắc, cái chuông phía trên đinh đang rung động, không biết có phải mỗi khi bị sáp nhập đều nghe trong thời gian lâu, sản sinh phản xạ có điều kiện, Lăng Lang vừa nghe đến thanh âm này, phía dưới liền tự động phân bố dịch thể trong suốt.
Vòng cổ lạnh băng tiếp xúc làn da nóng bỏng, bộ phận nào đó của Lăng Lang lại cảm thấy khó chịu, vì nó biết chờ đợi nó phía trước là thể nghiệm vui sướng đến mức nào, quả nhiên Phong Hạo không chút sứt mẻ ngồi ở đầu giường, đối anh ra lệnh, “Ngồi lên.”
Huấn luyện khuếch trương của Lăng Lang đã tốt nghiệp, chỉ cần bôi trơn một chút theo lệ liền thuận lợi ngậm vào tính khí đối phương, hai chân tách ra khóa ngồi trên đùi Phong Hạo, tùy ý Phong Hạo đỡ thắt lưng anh, cao thấp từng chút luật động, tư thế này khiến Phong Hạo đâm vào rất sâu, mỗi lần Lăng Lang ngồi xuống đều có một loại khoái cảm từ chỗ sâu bên trong cơ thể khuếch tán đến toàn thân.
Phong Hạo buông tay ra, Lăng Lang tự giác tiếp tục, biên độ đong đưa phần eo theo thời gian trôi qua dần dần tăng lớn.
"Vì sao không lên tiếng?" Phong Hạo đột nhiên mở miệng hỏi.
Lăng Lang ngẩn người, lúc này mới ý thức được chính mình từ đầu tới đuôi đều không rên một tiếng, "Có lẽ là tư thế cơ thể này..." Nếu kêu ra tiếng, sẽ có vẻ chính mình thực phóng đãng, Lăng Lang giấu đi nửa câu sau chưa nói.
Phong Hạo chạm đến bờ môi anh, cọ xát, "Tôi đã nhìn không thấy bộ dáng của anh , ít nhất để tôi nghe được thanh âm của anh."
Một câu nhất thời khiến Lăng Lang xấu hổ vô cùng.
"Vậy mới tốt , số điện thoại di động kế tiếp của anh là?"
"7."
"Vừa hay, " Phong Hạo dừng một chút, "Anh đã từng chơi qua trò chơi “sổ thất” (đếm đến bảy) chưa?” (cái trò gì thế này!)
Lăng Lang lắc đầu, lại nói, "Chưa từng."
"Quy tắc rất đơn giản, đếm tới bảy, hoặc là bội số của bảy thì không được đọc ra.” Phong Hạo lại chế trụ thắt lưng của anh, "Đến, thử một lần."
Lăng Lang lại theo động tác Phong Hạo lúc lên lúc xuống mà động, trong miệng thấp giọng nhớ kỹ, "Một, hai, ba, bốn, năm, sáu..." Phong Hạo đẩy mạnh một cái, Lăng Lang kinh hô thốt ra, "A..."
"Chính là như vậy, " Phong Hạo khen ngợi, "Sau đó tự anh đếm, đừng có ngừng."
Lăng Lang tiếp tục đếm lên, "…mười một, mười hai, mười ba, ha a, mười lăm, mười sáu, mười bảy..."
"Mười bảy không được, đếm lại từ đầu."
Lăng Lang trở về số một, động tác dưới khố theo con số thay đổi lúc nhẹ lúc mạnh, khi nông khi sâu, đếm đếm cùng tiếng rên rỉ luân phiên vang lên, thường bởi vì lầm lẫn bị đánh quay về điểm khởi đầu, nhưng tiếp thu kinh nghiệm từ sai lầm, tiếp đó liền có thể đi được càng lâu…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.