Lăng Lang trầm mặt tiếp lấy vật trên tay đối phương, lập tức thu hồi tầm mắt, dựng lên khí tràng “người lạ chớ gần”.
Người tới mỉm cười, vòng qua Lăng Lang, lập tức đi đến trước mặt Phong Hạo, vươn tay ra, "Ngô Quan Phong."
Phong Hạo bất luận đi đến đâu, bất luận đối với ai, thủy chung nho nhã lễ độ. Mà giờ khắc này, hắn không chút động đậy ngồi tại chỗ, chỉ thản nhiên ngắm đối phương liếc mắt một cái, vừa không tự giới thiệu, cũng không thấy có ý tứ cùng y bắt tay.
Ngô Quan Phong thấy thế, không xấu hổ cũng không giận, thu lại bàn tay giữa không trung, nhét vào túi quần.
"Cửu ngưỡng đại danh, vẫn luôn không có duyên được gặp, hôm nay vừa thấy, " hắn lại lần nữa ý vị thâm trường đánh giá Phong Hạo từ đầu đến chân một lần, "quả nhiên phi phàm."
Phong Hạo như trước không tỏ vẻ gì, Ngô Quan Phong không chút lưu tâm tự thuyết tự thoại, "Tôi đã nghe qua ca khúc mới của anh, hát thật không tồi, có điều..."
Hắn hơi hơi cúi thân, "MV lại càng khiến tôi thấy đáng để xem hơn."
Hai người bất động thanh sắc bốn mắt va chạm, bề ngoài bình tĩnh bên trong ngầm giương cung bạt kiếm giằng co.
“Người xem mà không hiểu tất nhiên sẽ xem không hiểu, nhưng mà, người biết tất nhiên vừa liếc mắt một cái đã biết,” Ngô Quan Phong từng chữ từng chữ phun ra, “Ý tứ của anh, không khỏi thể hiện quá rõ ràng đi.”
Phong Hạo lúc này mới có phản ứng, hắn từ chối cho ý kiến cười cười, "Tôi không hiểu anh đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-nhi-nguong-vong-cho-anh-nhin-len/1492445/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.