Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68
Chương sau
Phong Hạo điều chỉnh góc độ máy quay một chút, để ống kính có thể nhắm chính xác hơn vào mặt Lăng Lang. Lăng Lang như tư thế của một con chó quỳ rạp trên mặt đất, hai tay và hai đầu gối chạm đất, đầu ngẩng cao, cái vòng màu bạc trên cổ bị ánh sáng vàng ấm rọi chiếu ánh lên một tầng màu đồng, trên bề mặt cái chuông rung rung phản xạ ánh sáng rực rỡ. Phong Hạo búng vào cái chuông một cái, phát ra tiếng vang thanh thúy dễ nghe, “Biết cái này dùng để làm gì không?” Lăng Lang không biết. “Sau này anh sẽ biết,” Hắn rời khỏi tầm nhìn, đến phía sau Lăng Lang. “Động tác nằm sấp này anh nắm bắt rất tốt,” Bàn tay Phong Hạo ôm lấy cái mông rắn chắc vểnh cao của Lăng Lang, “Nhưng thế này cũng không có gì hay để mà kiêu ngạo, bởi vì chó trời sinh chính là tư thế này.” Hắn không hề báo trước nâng tay vỗ một cái, Lăng Lang không hề có chuẩn bị, cơ mông vì thình lình cảm nhận đau đớn mạnh mẽ co rút, bên trên mơ hồ lưu lại dấu vết đỏ nhạt. “Nằm sấp cũng là một trong những tư thế chuẩn bị, nhưng hôm nay tôi không muốn dùng tư thế này.” Hắn lại hạ một mệnh lệnh, “Phục.” Lăng Lang không chắc chắn, gập lại hai khuỷu tay, tựa đầu nằm trên mặt đất, giống như nguyên lý bập bênh, mông không thể tránh khỏi vểnh cao, đem hậu huyệt hoàn toàn phô bày. "Không sai, " Phong Hạo tán dương, "Bây giờ có phải cảm thấy tay mình rất thừa thãi không?” Hắn vừa nói như thế, Lăng Lang nhất thời không biết hai tay nên để ở nơi nào mới tốt, duỗi cũng không đúng, co cũng không phải. Phong Hạo rất săn sóc giải quyết vấn đề này cho anh, hắn đem tay Lăng Lang bẻ ngoặt lên lưng, dùng một cái còng tay bằng da rộng khoảng một bàn tay khóa kỹ, Lăng Lang bị hạn chế tự do, không thể không nghiêng đầu, dùng cổ chia sẻ một phần sức nặng cơ thể. Phong Hạo đem máy quay nghiêng xuống một góc sáu mươi độ, tỉ mỉ giải thích, “Góc độ quay này, giống như đang ở trước mặt anh, từ trên nhìn xuống, phi thường có thể khiến người xem có nhập cảm (cảm giác như đang tham gia vào bối cảnh, như chính mình đang ở hiện trường).” Độ cao tầm mắt Lăng Lang bị hạn chế, trước mắt anh chỉ có đôi giày da màu đen sáng loáng của Phong Hạo, đường nét đôi giày lăng lệ (sắc bén) như dao, đem cao quý cùng ngạo mạn trộn chung một chỗ, tản ra một loại mỹ cảm lãnh khốc. “Chụp lên sẽ khiến cho hình tượng nhân vật thêm phần cao lớn thần thánh, chụp xuống sẽ có vẻ hèn mọn nhỏ bé.” Phong Hạo cười cười, “Những điều này là giáo trình chuyên ngành trong trường giảng, tôi nghĩ học trưởng nhất định so với tôi càng hiểu rõ hơn.” Giày da ly khai tầm nhìn Lăng Lang. “Nếu lấy loại góc độ này mà quay, biểu tình diễn viên không thể là say mê được, học trưởng anh nói có phải không?” "Ưmm —— " Một từ “Vâng” cuối cùng vừa hạ xuống, Phong Hạo hung hăng xỏ xuyên vào thân thể Lăng Lang, ấn đường Lăng Lang nhíu chặt, kêu rên thành tiếng, trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ. "Chính là như vậy, " Phong Hạo lại một lần nữa khen ngợi anh, “Loại thời điểm này, diễn cảm khuôn mặt diễn viên càng giãy dụa, càng thống khổ, lại càng có thể kích thích tâm lý bạo ngược trong lòng người xem. Trong bản thân mỗi người đều có một mãnh thú, mà một diễn viên giỏi, chính là chìa khóa mở ra nhà giam đang cầm tù mãnh thú đó, không biết biểu hiện hôm nay của học trưởng, có thể mở ra bao nhiêu cái lồng sắt đây?” Phong Hạo so với vừa rồi hoàn toàn thành một người khác, lúc này đây, tốc độ tiến công của hắn như cuồng phong vũ bão, công kích bí huyệt Lăng Lang không chút lưu tình, lớp áo ngoài ôn nhu hoàn toàn bị xé bỏ, Phong Hạo giờ phút này hóa thân thành một mãnh thú vô tình. Lăng Lang dưới va chạm mạnh mẽ, thân thể bị buộc theo tần suất của hắn lay động không thôi, khuôn mặt cùng đầu gối ma sát lên thảm trải sàn, thanh âm của anh còn chưa kịp thoát ra khỏi yết hầu đã bị thanh âm kế tiếp thay thế, tiếng rên rỉ hẹp dài đã sớm chuyển thành từng âm tiết như nhẫn nại dồn dập vang lên. Tiếng kêu liên tiếp thành chuỗi, dần dần hợp thành giọng trầm giàu tiết tấu, cùng âm thanh thân thể hai người va chạm bành bạch, âm thanh lanh lảnh của chiếc chuông trên vòng cổ, cùng tấu vang khúc tà âm hoang dâm vô độ. “Xem ra học trưởng không những có thể tấn công giải thưởng nam diễn viên xuất sắc nhất, còn có thể thuận tiện khiêu chiến giải hòa âm xuất sắc nhất.” Phong Hạo giễu cợt anh, “Có điều không biết đến lúc đó học trưởng định ăn mặc thế nào để bước lên thảm đỏ.” “Hay là…” Hắn ngẫm nghĩ, động tác nơi hạ khố cũng không vì vậy mà dừng lại,” Sơ mi trắng, nơ đen, áo bành tô… Về phần nửa người dưới, chỉ cần mang vớ trắng cùng giày da đen là đủ rồi, anh cảm thấy thế nào?” Khi Phong Hạo miêu tả, trước mắt Lăng Lang đều là hình ảnh ba thứ này lượn lờ, thảm đỏ tươi, áo sơ mi trắng tuyết, lễ phục đen, giới truyền thông chật ních hai bên trái phải lối đi, ánh đèn loang loáng cơ hồ không có khoảng cách, người xem qua TV tính bằng đơn vị hàng vạn đang quan sát trực tiếp, tầm mắt mỗi người đều tập trung tại nửa người dưới trần trụi của anh. Ánh mắt bọn họ đều che giấu bóng ma, khóe miệng tà ác nhếch lên, anh từ đầu này thảm đỏ đi đến đầu kia, dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người, vật nơi khố hạ hoàn thành quá trình một lần cương. “Anh nhìn thấy hình ảnh đó chưa?” Thanh âm Phong Hạo phảng phất như từ đám mây phiêu xuống, “Nơi đó của anh chắc đã trướng đến không chịu nổi rồi nhỉ, đi, đưa tay kiểm tra nó, cho nó một chút âu yếm." Tay Lăng Lang bị trói buộc sau người, nhưng trong ảo tưởng kia của anh, lại như bị mê hoặc, bàn tay từng chút từng chút dời đến nơi không nên đến. Ngay trong nháy mặt khi chạm vào, dục vọng không thể ức chế phun ra, Lăng Lang chỉ cảm thấy bụng một trận ẩm thấp, anh lại một lần nữa dưới hai tầng kích thích ngôn ngữ cùng luật động của Phong Hạo mà đạt đến cực cảm. Sau cao trào, dũng đạo Lăng Lang như có sinh mạng co rút từng trận, chặt chẽ khóa lại khí quan Phong Hạo, độ ấm trong cơ thể cao đến mức gần như hòa tan hắn. Phong Hạo tự đáy lòng cảm thán, "Tôi không phải không biết thân thể của anh thực mẫn cảm, nhưng mức độ mẫn cảm của anh vượt qua tưởng tượng của tôi.” Hắn nặng nề đẩy hai cái lại dừng lại, Lăng Lang không chịu nổi phát ra một tiếng thét kinh hãi, "Tuy rằng mỗi người đàn ông đều có tuyến tiền liệt, nhưng có người cả đời cũng sẽ không có cao trào tuyến tiền liệt, cho dù là có, chỉ dựa vào phía sau cũng rất khó đạt đến.” Ngón tay hắn theo đường trũng sau lưng Lăng Lang một đường sờ xuống, “Nhưng anh, lại có thể trong thời gian ngắn như vậy làm được liên tục hai lần, thật là một thân thể dâm đãng cực phẩm.” Lăng Lang nghe hắn đánh giá chính mình như vậy, xấu hổ không chịu nổi. Phong Hạo một lần nữa từ trong cơ thể anh rút khỏi, “Tôi không nghĩ ra được hình dung từ nào so với “cao triều điệt khởi” (sóng triều thay nhau nổi lên) lại thích hợp với bộ phim này hơn. Nhất là, động cơ thúc đẩy cao trào không phải do kịch bản, mà là do biểu hiện của diễn viên quyết định. Học trưởng, anh thực sự không thẹn với danh hiệu Ảnh đế của chính mình." “Có điều kế tiếp, nếu không thể tạo ra xung đột kịch tính, đạo diễn tôi đây hoàn toàn mất tư cách.” Phong Hạo cúi đầu cười rộ lên, "Học trưởng, anh chính là ra cho tôi một nan đề không nhỏ nha." Hắn đến bên tường, nhanh nhẹn chuyển động một trục quay bên tường, một hệ treo dây thừng từ trần nhà thong thả hạ xuống, Lăng Lang chỉ nghe thấy thanh âm chuyển động của trục quay, lại không nhìn được chuyện gì đang xảy ra, trong lòng tràn ngập nỗi sợ hãi không tên. Phong Hạo hạ cái móc xuống một độ cao thích hợp, lại trở lại bên người Lăng Lang, “Nếu là vậy, chúng ta chỉ có thể dùng dây treo, không biết thể lực của học trưởng hiện giờ có tiêu hóa nổi không.” Hai tay Lăng Lang được giải khai, nhưng đây cũng chỉ được một lát, không đầy một khắc, hai tay của anh lại bị giơ lên cao quá đầu, dùng dây thừng chặt chẽ cố định trên móc sắt. “Kỳ thật tôi thích hành vi ôn nhu một chút,” Phong Hạo lời nói ngoài miệng cùng hành động hoàn toàn không phù hợp, “Là anh buộc tôi đến bước này, chúng ta đều hiểu phim điện ảnh chỉ có thể càng quay càng kịch tính, nếu không khán giả đều sẽ bỏ về.” Một sợi dây thừng vòng qua đùi phải Lăng Lang, tại đầu gối gút một nút kết, lại treo lên cao cao. Anh chỉ còn một chân gánh vác sức nặng thân thể, cố tình Phong Hạo còn không để anh toại nguyện, lại điều chỉnh hệ treo cao thêm cách mặt đất một khoảng, Lăng Lang bị ép dùng mũi chân chĩa xuống đất, cổ tay bị trói lại càng đau. “Đàn ông rất ít khi bị treo thành tư thế này,” Phong Hạo quấn đến đằng sau Lăng Lang ôm lấy anh, ghé vào tai anh thấp giọng tán tỉnh, “Đêm nay đành ủy khuất anh làm chó cái một chút đi.” Từ ngữ vũ nhục này khiến hạ thể vừa phóng thích được làm lạnh lại một lần nữa bị châm lên lửa dục, Phong Hạo cưỡng chế kéo mặt anh qua, đầu lưỡi không cho cự tuyệt thăm dò vào khoang miệng anh, cùng đầu lưỡi anh triền miên giao kết, tùy ý hấp thu hơi thở anh. Tay hắn không an phận di chuyển trước ngực Lăng Lang, tại hai điểm đỏ ửng xoa nắn bóp kéo, đem chất lỏng trên bụng anh xoa loạn, cuối cùng đùa bỡn phân thân đã bắn qua hai lần không tinh thần cho lắm kia. “Nơi này vẫn còn ngạnh lên được sao?” Phong Hạo chủ động kết thúc nụ hôn nồng nhiệt, trêu ghẹo anh. Khóe miệng Lăng Lang còn treo một sợi tơ dài mảnh, hơi thở vì cái hôn kịch liệt vừa rồi còn chưa vững vàng. “Tôi thiếu chút nữa quên, anh còn một đồ chơi nhỏ vẫn chưa dùng đến.” Phong Hạo buông anh ra, đem đạo cụ cuối cùng tới. “Anh không chọn nó, có lẽ vì anh không rõ ràng lắm cách dùng, tôi chỉ có thể chúc mừng anh, chó ngáp phải ruồi* rồi.” *Chỉ việc vô tình gặp may mắn Bạn đang Äó là má»t váºt thá» hình trụ Äầy những hạt tròn, Äá»nh có má»t lá»i và o hẹp, hình dáng lá»i và o tá»±a nhÆ° bá» pháºn tÆ° máºt nà o Äó. Phong Hạo Äem vá» tiá»u huynh Äá» má»t lần nữa tá»nh lại của LÄng Lang, Äá» á» lá»i và o, Äẩy tá»i. LÄng Lang hÃt sâu má»t hÆ¡i, anh tá»±a nhÆ° tiến nháºp má»t dÅ©ng Äạo cháºt hẹp, quanh dÅ©ng Äạo phủ kÃn lông tÆ¡ tinh má»n, Phong Hạo niết má»t á»ng bÆ¡m ná»i vá»i hình trụ, LÄng Lang chá» cảm thấy dÅ©ng cà ng ngà y cà ng hẹp, thẳng Äến khi hoà n toà n cắn lấy hạ thân anh. "Thoải mái không?" Phong Hạo há»i. LÄng Lang chần chá» má»t chút gáºt Äầu. âCà ng thoải mái hÆ¡n còn á» phÃa sau.â Phong Hạo chuyá»n Äá»ng má»t chút Äiá»u khiá»n từ xa trong tay, những quả cầu nhá» trên hình trụ bắt Äầu có quy luáºt xoay tròn, từ má»i góc Äá» ma sát lên tÃnh khà LÄng Lang, nhất thá»i là m anh thoải mái tá»i cá»±c Äiá»m. âCó phải anh thấy tháºt may mắn Äã giữ nó lại?â Phong Hạo rất hà i lòng nhìn LÄng Lang có phản ứng nhÆ° thế, hắn Äem Äiá»u khiá»n từ xa dùng dây lÆ°ng cá» Äá»nh trên lÆ°ng LÄng Lang, Äỡ lấy khá» bá», từ phÃa sau tiến và o thân thá» anh. Lần nà y hắn không láºp tức và o trạng thái, mà là trÆ°á»c tiên thong thả trừu sáp và i cái, dừng lại, yên lặng và i giây, lại tiếp tục thong thả trừu sáp, tá»±a nhÆ° trong phim Äá» tạo cảm giác sắp Äến Äoạn cao trao, táºn lá»±c tạo ra tiá»n diá»
n yên tÄ©nh. âPhim cÅ©ng nên Äến lúc kết thúc rá»i.â TÆ°Æ¡i cÆ°á»i trên mặt hắn láºp tức biến mất, Phong Hạo nhÆ° váºy LÄng Lang cÅ©ng không xa lạ, lần Äầu tiên khi diá»
n xuất cùng hắn giao phong, khà chất của hắn khi Äó chÃnh là nhÆ° váºy, má»i lần LÄng Lang quỳ gá»i giữa khá» hạ hắn phục vụ cho hắn, hắn cÅ©ng là nhÆ° thế. Phong Hạo ôn nhu khiến LÄng Lang luân hãm, Phong Hạo lãnh khá»c khiến LÄng Lang mê muá»i, anh không phân rõ Äâu là con ngÆ°á»i tháºt, Äâu là hÆ° ảo, má»t là ngÆ°á»i yêu, má»t là chủ nhân, thân ảnh hai con ngÆ°á»i Äó dần dần trùng hợp, cuá»i cùng dung nháºp và o nhau hoà n mỹ không tỳ vết. Sau khi phÃa trÆ°á»c chặt chẽ phá»i hợp giáp công cùng Phong Hạo Äá»ng thá»i tiến lên, LÄng Lang nghênh Äón lần xuất tinh cÆ°á»ng liá»t nhất trong Äêm nay, tiếng chuông thanh thúy liên tục vang lên bên tai anh, kéo dà i âm cuá»i của bản Sonata tình ái rá»i dần dần tắt Äi. Dây thừng trên cá» tay cùng Äầu gá»i Äược cá»i bá», LÄng Lang vô lá»±c quỳ xuá»ng trên Äất, hai chân nhÅ©n ra không Äứng dáºy ná»i. Tháºt lâu sau, anh ngẩng Äầu, xuyên thấu qua mà n sÆ°Æ¡ng mù trong mắt, chứng kiến ÄÆ°á»ng nét hà m dÆ°á»i của Phong Hạo. Hắn vẫn nhÆ° váºy thẳng tắp Äứng thẳng, quần áo chá»nh tá», hà ng cúc áo sÆ¡mi duy nhất cái trên cùng Äã má», buá»c nÆ¡ ngay cá», nhìn không ra ná»a Äiá»m bá» dáng má»t ngÆ°á»i vừa trải qua tình sá»±. Hắn ngay cả Äầu cÅ©ng không cúi, từ Äáy mắt uy nghiêm mà há» hững nhìn xuá»ng LÄng Lang trên mặt Äất, thần tình trong trẻo mà lạnh lùng. LÄng Lang trong hoảng há»t, bất tri bất giác há»i ra miá»ng, "Cáºu bây giá», cùng cáºu lúc bình thÆ°á»ng, ngÆ°á»i nà o má»i là tháºt ?" Lúc nà y khóe miá»ng Phong Hạo má»i có má»t tia ý cÆ°á»i nhÆ° có nhÆ° không, hắn không Äáp mà há»i lại, "Anh bây giá», cùng anh lúc bình thÆ°á»ng, ngÆ°á»i nà o lại là tháºt Äây?â
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68
Chương sau