Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68
Chương sau
“Chờ đợi vất vả rồi.” Phong Hạo rốt cục quét dọn xong căn phòng cuối cùng, Lăng Lang vội vàng thẳng người, chủ động duỗi đầu đến cọ cọ tay đối phương. “Hai người chúng ta thế này chính là nghệ sĩ bị công ty cất giấu,” Phong Hạo trêu đùa nói, “Các nghệ sĩ khác đều chạy đôn chạy đáo tuyên truyền sứt đầu mẻ trán, chúng ta lại ở trong này sống uổng quang âm (ý nói sống uổng phí cuộc đời, sống mờ nhạt, vô nghĩa)." Lăng Lang không đồng ý lắm cách nói “sống uổng quang âm” này, nhưng cũng không mở miệng phản bác. Chuông cửa vang lên, người đến là anh trai giao hàng, người đại diện ngoài miệng không phục, kết quả vẫn thành thành thật thật gửi chuyển phát nhanh. Phong Hạo thay Lăng Lang ký nhận, mở ra vừa nhìn thấy phong thư liền vui vẻ, “Quả nhiên không thể nói trước chuyện gì, xem ra lệnh cấm túc của anh đã được hủy rồi.” Đồ người đại diện gửi tới không phải hợp đồng cũng không phải kịch bản, mà là một tấm thiệp mời màu đỏ sẫm viền vàng. Tấm thiếp mời Lăng Lang tham gia dạ hội gây quỹ từ thiện một năm một lần, người ban đầu lập ra quỹ từ thiện này là Mạc tiên sinh, cho nên hàng năm Lăng Lang đều tham dự. "Đi không?" Phong Hạo hỏi anh. Lăng Lang ừ một tiếng, "Đi." "Tôi chuẩn bị quần áo cho anh." “Tự tôi cũng có thể…” Lăng Lang nói đến một nửa đột nhiên ý thức được thân phận của mình, liền ngừng lời. Nhưng mà tới ngày dạ hội, Lăng Lang mới bắt đầu hối hận, vì cái gì lúc ấy mình không kiên trì một chút? "Tôi nhất định phải mặc cái này sao?" Anh thật bất đắc dĩ nhìn cái quần lót chữ T màu đen Phong Hạo chuẩn bị cho mình, nhà thiết kế cái này chắc là người đề xướng phong trào tiết kiệm bảo vệ môi trường, thiếu vải đến mức không thể thiếu hơn. "Nếu anh không thích, cũng có thể mặc cái màu đỏ kế bên, " Phong Hạo rất độ lượng. Lăng Lang nhìn ngó xem xét cái màu đỏ, vải thì có nhiều hơn chút, nhưng mà mặt sau có đục một cái lỗ, còn không bằng cái màu đen. “Mấy cái này không thể giữ mặc ở nhà sao?” Lăng Lang còn muốn tiếp tục can thiệp. “Ở nhà anh không cần mặc bất luận quần áo gì, tuy tạm thời tôi không yêu cầu như vậy.” Phong Hạo quyết đoán từ chối. Can thiệp thất bại, Lăng Lang đành phải đả thông tư tưởng, mặc quần chữ T bên trong, bên ngoài khoác lên âu phục. Phong Hạo thắt cravat cho anh, “Bề ngoài cấm dục nội tại dâm đãng, không có gì so với tổ hợp hai điều này lại thích hợp với anh hơn.” Hắn xấu xa đưa tay tham tiến vào khe quần âu của đối phương, kéo kéo bên hông sợi dây lưng quần chữ T, khiến cái quần siết vào khe mông càng chặt, trên mặt Lăng Lang thoáng một tia ửng hồng. "Tốt, " Phong Hạo giúp anh thu thập xong xuôi, "Xe đã đợi bên ngoài, chúng ta đi thôi." "Chúng ta?" Lăng Lang lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện đối phương cũng mặc chính trang. "Đúng vậy, " Phong Hạo từ đâu đó lấy ra thiệp mời, "Chúng ta." Sau khi từ trên đảo trở về, Lăng Lang chưa từng xuất hiện trước công chúng, giới truyền thông cũng biết dạ hội từ thiện này anh nhất định sẽ có mặt, lúc này đều chặn trước cửa hội trường, chờ lấy tư liệu trực tiếp. “Hai người các cậu không được xuống xe cùng lúc,“ người đại diện hạ lệnh, "Lăng Lang đi trước, Phong Hạo một lát nữa hãy vào." "Tôi đồng ý, " Phong Hạo phụ họa nói, "Cùng xuống xe thì rất kịch, một trước một sau mới có vẻ giấu đầu hở đuôi." "Giấu đầu hở đuôi cái đầu cậu! Không bằng các cậu công khai tay trong tay bước lên thảm luôn đi!" Người đại diện gào thét. "Đề nghị này nghe cũng không tồi, " Phong Hạo quay đầu, "Học trưởng anh thấy làm sao thì tốt?" Lăng Lang trực tiếp dùng hành động trả lời hắn, anh dẫn đầu xuống xe, sau đó đóng cửa xe lại sau lưng. "Lăng Lang đến!" Có phóng viên dẫn đầu tinh mắt phát hiện anh, kích động hô to, liền bị một đám phóng viên cùng nhiếp ảnh gia phía sau ùa lên dẫm nát dưới chân. "Xin hỏi Lăng Lang việc anh và Phong Hạo đang yêu nhau có thật không? Hai người bắt đầu từ khi nào ?" “Tuyên truyền cho phim mới anh là diễn viên chính lại chưa từng xuất hiện một lần, có phải anh thực bị công ty quản lý cấm túc như tin đồn không?” “Các anh không minh xác (minh bạch rõ ràng) phủ nhận quan hệ, có phải đồng nghĩa với việc các anh ngầm thừa nhận không? Xin hỏi các anh có nghĩ đến việc công khai không?” Phóng viên hỏi liên tục một tràng, nhưng Lăng Lang trước sau không đáp một lời, dưới sự mở đường của vệ sĩ và người đại diện lập tức hướng vào bên trong hội trường. “Có lời đồn hai người các anh đã bắt đầu ở chung, xin hỏi có việc này không?” Một thanh âm trong lúc hỗn loạn mở hết âm lượng, toàn bộ phóng viên nghe thấy giống như phát hiện tân đại lục, mũi nhọn nhất thời chuyển hướng lời đồn họ sống chung. "Hai người các anh thực sự đã ở chung?" “Là anh đến ở nhà Phong Hạo hay anh ấy đến ở nhà anh?” "Xin trả lời trực tiếp!" Lăng Lang đột nhiên dừng cước bộ, mọi người đều cho là anh rốt cục tỏ thái độ, nhưng anh lại chỉ nhìn chằm chằm người phóng viên đầu tiên đưa ra vấn đề ở chung, lạnh lùng bỏ xuống một câu "Không thể trả lời." Người đại diện cũng phát biểu: " Những lời không có chứng cớ xin đừng nói lung tung, đối với những cơ quan ngôn luận đưa tin không thực, theo luật tố tụng chúng tôi có quyền khởi kiện." "Vì sao vừa nhắc tới đề tài ở chung anh lại mẫn cảm như vậy? Có phải người phát tin đồn đã nói thật?" Phóng viên sôi nổi đem mục tiêu chuyển đến người đại diện. “Nếu thực sự có người biết chuyện như vậy, xin mời người đó lại đây đối chất với tôi.” Người đại diện biểu hiện bình tĩnh, “Nếu không thể thì đừng có đứng sau lưng tùy ý gieo lời đồn.” Hắn chặn lại trước mặt đám phóng viên không ngừng chen lên, “Xin nhường đường!” Lăng Lang đi theo phía sau hắn, biểu cảm lạnh lùng, mắt nhìn thẳng, hoàn toàn không để bất luận kẻ nào vào mắt. Mỗi bước chân anh bước, sợi dây lưng tinh tế kia đều ma sát nơi giữa đùi, anh chỉ hận không thể lập tức bước đến chỗ ngồi, vậy mà phóng viên lại cố tình vây chật như nêm trên đường anh đi, khiến đoạn đường vốn rất ngắn lại không khoan nhượng dài ra lê thê. Ban tổ chức không thể không phái thêm một đội bảo an, cuối cùng thành công đưa Lăng Lang vào hội trường, các phóng viên không cam lòng cứ buông tha như vậy, đành phải đem người đại diện ba tầng trong ba tầng ngoài vây lại cuồng oanh lạm tạc. "Phong Hạo đến!" Anh chàng phóng viên tinh mắt lại hô to, mọi người nhanh chóng thay đổi phương hướng giẫm lên hắn vọt tới bên người Phong Hạo, giải phóng cho người đại diện xui xẻo. Phóng viên đem toàn bộ câu hỏi vừa hỏi Lăng Lang ngoại trừ chủ ngữ thì lặp lại nguyên xi một lần, Phong Hạo nhìn qua thân thiện hơn Lăng Lang nhiều, bất luận bị hỏi vấn đề riêng tư gì cũng giữ được phong thái nho nhã lễ độ. “Cảm ơn mọi người quan tâm đến sinh hoạt cá nhân của tôi,” Phong Hạo khóe miệng mỉm cười nói, “Nhưng chủ đề đêm nay là dạ hội từ thiện, hy vọng mọi người có thể đặt điểm chú ý trên vấn đề từ thiện nhiều hơn.” Làm sao có thể bỏ qua cho hắn dễ dàng như thế? Phía sau tiếp phía trước đặt câu hỏi như bắn súng liên thanh, nhưng những vấn đề sắc bén đều bị Phong Hạo lấy bốn lạng đẩy ngàn cân mà vượt qua. "Hai người các anh đến cùng có phải là một đôi không?" "Chúng tôi là một đôi hợp tác ăn ý trên màn ảnh." "Hai người các anh có phải đang ở chung không?" “Chúng tôi đều ở trên địa cầu, cho nên xin để ý hoàn cảnh.” "Anh là thẳng đúng không?" "Làm sao anh biết tôi là một người ngay thẳng?" Cho đến khi Phong Hạo tiến vào hội trường, phóng viên mới phát hiện, tuy rằng anh ta nhìn như trả lời không ít vấn đề, nhưng tổng kết lại so với câu "Không thể trả lời" của Lăng Lang không có nửa điểm khác biệt. Lăng Lang được bộ phận tiếp tân dẫn đến chỗ ngồi, tham dự dạ hội lần này có không ít nhân vật nổi tiếng trong xã hội cùng với tinh anh trong thương giới, thân phận nghệ sĩ minh tinh như anh không nhiều lắm, cũng đều là những tiền bối đức cao vọng trọng trong giới. Lăng Lang trước đây luôn là người được mời có lý lịch nhỏ nhất trong những khách quý có mặt, nên khi anh biết Phong Hạo cũng nhận được thư mời, trong lòng có chút ngoài ý muốn. Dạ hội đúng giờ bắt đầu, người dẫn chương trình lên sân khấu tuyên đọc diễn văn, "Ba mươi năm trước, Mạc tiên sinh một tay lập nên quỹ từ thiện Mạc Thị, nhằm giúp đỡ trẻ em thất học được đi học trở lại, tặng cơm ăn áo mặc cho trẻ em nghèo , cứu trợ trẻ vị thành niên bệnh nặng, ba mươi năm..." Những lời đó Lăng Lang đã nghe qua rất nhiều lần, anh không yên lòng nghe báo cáo, bắc chéo chân trái lên đùi phải, cảm giác không thoải mái nơi tư mật luôn nhắc nhở anh sự thật giấu dưới lớp quần âu. Không biết có phải là ảo giác của anh không, Lăng Lang cảm thấy một tầm mắt nóng rực từ nơi không xa phía sau truyền đến, anh vừa quay đầu lại nhìn, vừa vặn đối mắt cùng Phong Hạo. Phong Hạo thấy Lăng Lang chú ý tới mình, hướng anh nhếch khóe miệng, bất quá này tươi cười không phải loại cười ôn nhu sủng nịch khi ở nhà, trong đó hàm chứa ý tứ trêu chọc chỉ có Lăng Lang mới hiểu. Lăng Lang vội quay đầu lại, nhưng cảm giác bị người kia nhìn thẳng như có ma thuật chặt chẽ khóa trong tâm anh, tựa như đối phương không lúc nào không dụng tâm kín đáo dõi theo mình. Nghĩ đến đây, cảm giác từ hạ thể càng thêm mãnh liệt, toàn bộ lực chú ý đều chuyển dời đến phần eo dưới, trên đài mọi người nói gì, anh căn bản một chữ cũng nghe không vào. Lăng Lang không thể không lấy cớ rời đi hội trường, bước nhanh vào toilet, không ngờ một bàn tay đột nhiên đặt ở khung cửa WC, ngay sau đó cả người Phong Hạo cũng tiến vào, tiện tay đóng cửa lại. Lăng Lang bị hành động lớn mật của hắn làm hoảng sợ, “Sao cậu dám theo lại đây như vậy?” “Phía sau không có ai,” Phong Hạo giảo hoạt nháy mắt, “Tôi tới giám sát xem anh có cố ý nới lỏng dây lưng không.” Bị Phong Hạo một câu nói trúng tim, Lăng Lang có chút nan kham. Phong Hạo cởi bỏ thắt lưng anh, vươn tay vào nhéo mông Lăng Lang hai cái, sau đó lại chuyển đến phía trước cố ý khiêu khích một chút, Lăng Lang biết địa phương kia của mình nhất định đã nổi lên biến hóa. "Giữ nguyên dạng này, đừng động đến nó, " Phong Hạo hoàn thành một loạt động tác dâm loạn, lại làm như không có việc gì giúp Lăng Lang sửa sang lại quần áo, "Anh biết không, lúc tôi ở phía sau nhìn anh, giống như có thể xuyên qua nó nhìn thấu tận bên trong." Hắn hôn lên hai má Lăng Lang, bổ sung một câu, "Thực mê người." Phong Hạo tới cũng nhanh đi cũng nhanh, nhưng dục vọng của Lăng Lang không dễ dàng biến mất như vậy, anh không thể không ở bên trong đợi thêm chốc lát, đến khi những xao động bị đối phương khơi lên đã dịu đi mới dám ra ngoài. Lăng Lang vốn không rõ đối phương đến rồi đi như thế để làm gì, nhưng rất nhanh đã hiểu ra, đoạn thời gian kế tiếp, anh quả thật so với lúc trước còn khó chống đỡ hơn, lời nói của Phong Hạo tựa như chú ngữ, khiến anh có lỗi giác (cảm giác sai) hạ thân mình bại lộ trước mắt công chúng. Anh không thể không kẹp chặt hai chân, cố gắng giảm bớt loại xấu hổ này, mông không tự chủ được buộc chặt, cố tình ánh mắt đang thị gian anh phía sau không hề gián đoạn làm cho anh như ngồi trên lửa. Trong lúc hoảng há»t bá»ng nghe Äược tên mình phát ra từ miá»ng ngÆ°á»i dẫn chÆ°Æ¡ng trình, tim LÄng Lang chợt ngừng ná»a nhá»p, bằng tá»c Äá» nhanh nhất bình á»n cảm xúc, bÆ°á»c Äi vững và ng lên Äà i. Sá» tiá»n quyên hà ng nÄm ngÆ°á»i Äại diá»n Äá»u giúp anh xá» lý thoả Äáng, tiá»u thÆ° bên ban lá»
nghi Äem chi phiếu Äến, LÄng Lang cùng cô Äứng bên cạnh bục phát biá»u, trÆ°á»c á»ng kÃnh lá» ra biá»u cảm hoà n mỹ. Anh liếc mắt liá»n nhìn ra Phong Hạo trong Äám ngÆ°á»i, Phong Hạo cÆ°á»i hÆ°á»ng vá» phÃa anh là m khẩu hình, vá»i khoảng cách xa nhÆ° váºy cùng vá»i ánh sáng chói mắt, LÄng Lang cÄn bản không thá» nhìn rõ, nhÆ°ng anh cá» tình vẫn hiá»u Äúng Äiá»u Äá»i phÆ°Æ¡ng muá»n nói. Thá»±c, mê, ngÆ°á»i! LÄng Lang giấu má»t bà n tay ra sau, dùng ngón tay Äâm mạnh và o giữa lòng bà n tay, cá» gắng khiến Äau Äá»n dá»i Äi má»t Ãt lá»±c chú ý, anh dùng toà n bá» khà lá»±c Äá»i kháng vá»i bản nÄng của thân thá», chiếc mặt nạ ngụy tạo trong thá»i gian dà i Äã giúp anh che giấu , trÆ°ng ra biá»u tình hoà n mỹ Äến không chê và o Äâu Äược. Anh Äứng trên Äà i má»i giây Äá»u phá lá» lê thê, ánh Äèn flash cùng âm thanh tách tách của máy ảnh vá»n quen thuá»c nhÆ° thế, lúc nà y lại nhÆ° biến thà nh lợi khà vạch trần ý nghÄ© trong ná»i tâm anh, giá»ng nhÆ° xuyên thấu qua mà n ánh sáng, má»i ngÆ°á»i Äá»u có thá» nhìn thấy bá» dạng anh dÆ°á»i lá»p âu phục. LÄng Lang không biết dá»±a và o sức lá»±c gì Äi xuá»ng Äà i, má»i bÆ°á»c chân nhÆ° giẫm trên mây. Anh liá»u mạng muá»n xem nhẹ ma sát giữa Äùi, nhÆ°ng cảm giác kia lại không theo ý nguyá»n cà ng mãnh liá»t hÆ¡n, anh kiên trì không nhìn hÆ°á»ng Phong Hạo, vẫn biết rõ rà ng tầm mắt Äá»i phÆ°Æ¡ng từ Äầu Äến cuá»i không há» rá»i khá»i mình. Sau khi Äã an vá», anh cá» bình tâm tháºt lâu, má»i quay Äầu trừng mắt Phong Hạo má»t cái, ánh mắt bất giác mang theo giáºn dữ cùng trách cứ, khiến Phong Hạo thiếu chút nữa nhá»n không Äược báºt cÆ°á»i. Dạ há»i gần kết thúc thì có ngÆ°á»i lặng lẽ má»i LÄng Lang theo lá»i Äi riêng cho khách VIP rá»i khá»i, không cần Äá»i mặt vá»i phóng viên vây chặt thêm lần nữa, Äiá»u nà y khiến anh thá» phà o nhẹ nhõm má»t hÆ¡i. Xe công ty Äã Äáºu tại lá»i ra từ sá»m, LÄng Lang ngá»i trong xe Äợi chá»c lát không thấy Phong Hạo, ngược lại Äiá»n thoại của ngÆ°á»i Äại diá»n vang lên. âPhiá»n anh chuyá»n Äiá»n thoại cho há»c trÆ°á»ng.â âGì? Sao cáºu không trá»±c tiếp gá»i cáºu ta?â âTôi không có sá» Äiá»n thoại của há»c trÆ°á»ng.â Thanh âm Phong Hạo mang ý cÆ°á»i rõ rà ng. NgÆ°á»i Äại diá»n hoà n toà n không biết nói gì, quay Äầu ÄÆ°a Äiá»n thoại cho LÄng Lang, LÄng Lang lúc nà y má»i nhá» ra lúc trÆ°á»c Phong Hạo há»i mình sá» Äiá»n thoại hai lần, mình Äá»u cá»± tuyá»t, sau Äó chuyá»n nà y không Äược nhắc tá»i nữa. âTôi có chút viá»c vá» trá»
, anh trá» vá» trÆ°á»c chá» tôi, tôi có Äá» cho anh tá» giấy nhắn trong ngÄn kéo bên trái tủ Äầu giÆ°á»ng.â Phong Hạo qua Äiá»n thoại giao phó. LÄng Lang trả lại di Äá»ng, ngÆ°á»i Äại diá»n giáºn dữ: âKhông trao Äá»i sá» Äiá»n thoại cÅ©ng là má»t loại giấu Äầu há» Äuôi?â âQuên.â LÄng Lang thản nhiên. LÄng Lang vá» Äến nhà , theo lá»i Phong Hạo quả nhiên tìm Äược giấy nhắn trong ngÄn kéo, bên cạnh còn Äá» má»t váºt khiến anh mặt Äá» tai há»ng. Anh má» ra, mặt trên lá»i Ãt ý nhiá»u viết bá»n chữ ââ mang lên chá» tôi. LÄng Lang Äá» mặt nhẹ vuá»t ve tá» giấy, không tình nguyá»n nói thầm má»t câu, "Má»t con chó là m sao hiá»u Äược giấy nhắn chứ."
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68
Chương sau