“Chờ đợi vất vả rồi.” Phong Hạo rốt cục quét dọn xong căn phòng cuối cùng, Lăng Lang vội vàng thẳng người, chủ động duỗi đầu đến cọ cọ tay đối phương.
“Hai người chúng ta thế này chính là nghệ sĩ bị công ty cất giấu,” Phong Hạo trêu đùa nói, “Các nghệ sĩ khác đều chạy đôn chạy đáo tuyên truyền sứt đầu mẻ trán, chúng ta lại ở trong này sống uổng quang âm (ý nói sống uổng phí cuộc đời, sống mờ nhạt, vô nghĩa)."
Lăng Lang không đồng ý lắm cách nói “sống uổng quang âm” này, nhưng cũng không mở miệng phản bác.
Chuông cửa vang lên, người đến là anh trai giao hàng, người đại diện ngoài miệng không phục, kết quả vẫn thành thành thật thật gửi chuyển phát nhanh.
Phong Hạo thay Lăng Lang ký nhận, mở ra vừa nhìn thấy phong thư liền vui vẻ, “Quả nhiên không thể nói trước chuyện gì, xem ra lệnh cấm túc của anh đã được hủy rồi.”
Đồ người đại diện gửi tới không phải hợp đồng cũng không phải kịch bản, mà là một tấm thiệp mời màu đỏ sẫm viền vàng.
Tấm thiếp mời Lăng Lang tham gia dạ hội gây quỹ từ thiện một năm một lần, người ban đầu lập ra quỹ từ thiện này là Mạc tiên sinh, cho nên hàng năm Lăng Lang đều tham dự.
"Đi không?" Phong Hạo hỏi anh.
Lăng Lang ừ một tiếng, "Đi."
"Tôi chuẩn bị quần áo cho anh."
“Tự tôi cũng có thể…” Lăng Lang nói đến một nửa đột nhiên ý thức được thân phận của mình, liền ngừng lời.
Nhưng mà tới ngày dạ hội, Lăng Lang mới bắt đầu hối hận, vì cái gì lúc ấy mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-nhi-nguong-vong-cho-anh-nhin-len/1492419/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.