“Dừng!” 
“Dừng!” 
“Dừng! ! !” 
Đạo diễn bất đắc dĩ la :”Lăng Lang, hôm nay anh không thoải mái trong người hả?” 
Lăng Lang lắc đầu, sắc mặt rất kém: “Thật có lỗi.” 
Người đại diện đi đến gần: “Bao nhiêu lần rồi?” 
Trợ lý đếm trên giấy, “Không tính lần đầu, riêng cảnh này đã là lần thứ bốn mươi mốt rồi.” 
“Phá kỷ lục rồi?” 
“Vâng.” 
Phong Hạo cũng tha thiết quan tâm đến Lăng Lang: “Học trưởng anh không sao chứ? Sắc mặt anh không tốt, có phải lạnh quá không?” 
Lăng Lang trốn tránh tầm mắt hắn. Người anh hiện tại không dám đối mặt nhất chính là Phong Hạo, chỉ cần là cảnh quay phải nhìn thẳng đối phương, anh đều không thể thuận lợi hoàn thành. 
“Tôi hơi mệt, có thể nghỉ một chút không?” – Lăng Lang hỏi 
“A? Được,” Đạo diễn vung tay lên, “Nghỉ ngơi mười lăm phút”. 
Trợ lý rất ngoài ý muốn, “Anh có cảm thấy hôm nay Lăng Lang không được bình thường?” 
Người đại diện gật đầu: “Là đặc biệt không bình thường, cô có bao giờ thấy trước đây cậu ta xin phép nghỉ chưa? Đều là muốn nghỉ thì nghỉ.” 
Trợ lý như có suy nghĩ gì sờ cằm, “Chẳng lẽ anh ấy có mâu thuẫn gì với ai đó?” 
Tầm mắt hai người đều cùng nhìn một phía xa xa, Phong Hạo đang cầm áo pardessus (áo ba-đờ-xuy) muốn phủ thêm cho Lăng Lang, sau đó lại cùng một bộ dáng lảng tránh nhìn sang hướng khác. 
“Học trưởng, phủ thêm áo khoác đi.” 
“Không cần.” Lăng Lang bước nhanh về trước không quay đầu lại. 
“Sẽ cảm lạnh đó.” 
“Tôi đã nói không cần.” 
“Rõ ràng lúc trước học trưởng anh nói đây 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-nhi-nguong-vong-cho-anh-nhin-len/1492407/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.