Một chiếc xe ô tô sang trọng dừng ngoài cửa nhà Khả Dĩ Hân. Một người phụ nữ sang trọng bước xuống, bước đến trước cánh cửa đỏ, cô khẽ gõnhẹ. Từ trong nhà, một tiếng gọi vang lên:
– Xin chờ chút!
Giọng nói vang đến bên tai làm Tú Ly căng thẳng.. Đó là giọng nói vôcùng quen thuộc mà suốt mấy chục năm trời cô không thể nào quên… Cánhcửa bật mở, trước mặt Tú Ly xuất hiện khuôn mặt tuy đã có nhiều nếpnhăn, khóe mắt vết chân chim in dấu tuổi già, nhưng là khuôn mặt quá đỗi thân quen…
– …Mẹ..! – Tú Ly run run
Người đó cũng rất sửng sốt, đôi mắt mở to, dường như đã có đầy nước,sắp chuẩn bị tràn ra… Rồi bà quay đầu đóng sập cửa vào, không nói mộtlời… Tú Ly càng bàng hoàng hơn, cô vội đập cửa, nước mắt trào ra:
– Mẹ ơi… Con xin lỗi… mẹ ơi… con xin lỗi….. con xin lỗi….
Cô cứ lặp lại như vậy, giọng khàn dần, cô ngồi xuống trước cửa nhà, bó gối như một đứa trẻ, khuôn mặt xinh đẹp đẫm nước mắt..
—————
Dĩ Hân mệt mỏi bước đi trên con đường về nhà, lòng nặng trĩu, đầu óctrống rỗng.. Cái cảm giác này thật khó chịu… nó cứ bước đi vô định.. nó… buồn… à không, từ “buồn” nghe sao đơn giản quá.. nó.. bất lực:) cườikhông sức sống … lòng không thể cất lên tiếng khóc.. nỗi đau chỉ xoáysâu trong tận sâu thẳm… k thể trào ra để khóc một trận.. cũng chẳng thể khiến nó biến đi… nhiều lúc tưởng chừng không thấy.. nhưng thực ra.. nó đã đồng hành đến tận bây giờ.. và sẽ còn tiếp diễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-nao-cung-bi-bat-thi-chay-lam-chi-cho-met/62034/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.