Nghe được đáp án, cả người Hồ Cẩm Đào nhảy dựng lên, cuống quýt chạy đến giữ chặt lấy cổ tay của Cố Doãn Doãn đang cầm điện thoạt, dứt khoát không để cho cô đạt được mục đích.
“Chị đùa không hay một chút nào hết!”
Cố Doãn Doãn nói: “Chị không đùa! Đó là sự thật!”
Hồ Cẩm Đào bối rối, hỏi: “Chị làm phiền đến anh ấy làm gì?”
“Chị muốn báo cho anh ta biết, vợ sắp cưới của anh ta đang gặp nạn! Với một người đàn ông luôn yêu thương, theo đuổi em hết mực, chị cá chắc sau khi nghe được tin này, anh ta chắc chắn đặt chuyến máy bay trở về tìm em gấp!”
“Chị bị làm sao ấy! Em muốn tránh anh ấy còn không được! Chị đừng làm khó em thế chứ!”
“Em có thể trốn tránh anh ta được mãi không? Suốt đời đều trốn tránh như vậy à?”
“Em…”
“Sau chuyện này, chị nghĩ em nên buông bỏ tất cả đi. Chấp nhận kết hôn với anh ta, sau này Cục Bột Nhỏ lớn lên con bé không bị gán cái mác “con hoang” mỗi khi đến trường!”
Thì ra từ trước đến nay Cố Doãn Doãn đều hiểu thấu tâm tư của cô như vậy. Nhưng Hồ Cẩm Đào không đủ dũng khí để làm những điều phi lý như vậy.
Cô không yêu anh ta, cũng không hề có ý định chấp nhận tình yêu mà anh ta dành cho cô.
Hồ Cẩm Đào không muốn người đàn ông trở thành lốp xe dự phòng, cũng không muốn anh ta gánh vác trách nhiệm của một người cha với đứa bé không có máu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-long/3335252/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.