Khúc Lệ San cô đơn ngồi trong căn phòng trống vắng, tâm trạng chán chường chả biết làm gì để giết thời gian qua ngày. Trên người mặc chiếc váy ngủ màu trắng mà hơn ba năm trước cô mua trong dịp sinh nhật của mình, đôi chân thon dài trắng nõn bước từng bước đi chậm rãi hướng về phía ô cửa sổ nhỏ.
Ánh nắng xế chiều rực rỡ rọi lên làn da trắng hồng của người phụ nữ, Khúc Lệ San trầm mặc ngồi trên khung cửa sổ, ánh mắt chất chứa nét u buồn dõi ra phía xa xăm, ngắm nhìn sự chuyển động của thời gian. Bên tai lặng lẽ nghe những âm thanh xào xạc của tán lá cây mỗi khi có làn gió mát lạnh tạt qua, chiếc rèm cửa mềm mại như những áng mây phất phơ trong gió, sau đó bao phủ lên cơ thể của Khúc Lệ San, dường như đang nhẹ nhàng bao bọc lấy nỗi cô đơn hiu quạnh có trong người cô vậy.
Khúc Lệ San mông lung suy nghĩ về tương lai, tự hỏi lòng mình liệu rằng cô có thể trụ nổi qua những tháng ngày lệ thuộc vào tâm trạng của người khác cũng như ánh mắt khinh bỉ của ai kia dành cho mình hay không?
Thời gian trôi đi thật nhanh, mới đó đã được hơn tháng cô bị gò bó trong gian phòng bí bách này. Kể từ sau khi biết tin Khúc Linh San không thể mang thai được, bao nhiêu bất mãn dường như người đàn ông chỉ biết tìm cách trút lên người cô, để cô hứng chịu những hậu quả mà cô đã gây ra.
Hai tay Khúc Lệ San đặt trên đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-long/2758534/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.