Tưởng chừng tình yêu giống như thiên đường, nhưng nỗi đau nó gây ra thì chẳng khác nào sa vào địa ngục vậy.
Dù đơn phương là thế, dù rất thích, rất muốn được lún sao vào đoạn tình cảm này nhưng bản thân lại không cho phép.
Nếu như có lựa chọn gượng ép trong cuộc tình oan trái này, phải từ bỏ người đàn ông Khúc Lệ San từng yêu thì rất là khó.
Nhưng Khúc Lệ San tin rằng, nếu như bản thân mình cố gắng thì cô sẽ quên và tập không có anh trong cuộc đời cô.
Nhưng trớ trêu thay, hình tượng của người đàn ông sớm đã khắc sâu vào trong trái tim của người thiếu nữ năm mười ba tuổi, muốn dứt ra, buông bỏ nhưng đã quá muộn, chỉ đành biết ngồi trên lưng cọp cố trụ qua ngày tháng tối tăm trong tương lai.
Nước mắt không ngừng tuôn rơi, Khúc Lệ San ngồi trên lan can, tay phải nắm chắt thành bám, tai trái từ đầu chí cuối vẫn kề sát bên cổ.
Cô nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, nhưng muốn tìm ra sự dối trá trong con mắt của anh.
Hình như cô lại ảo tưởng chăng?
Có cảm giác trong mắt anh ta không lộ rõ sự giả dối, nét mặt anh cực kì hoảng sợ, tay chân bồn chồn lo lắng.
Khúc Lệ San, mày thật sự điên rồi!
Hắn ta có yêu mày đâu, mày tội tình gì mà lưu luyến không dứt ra được?
Khúc Lệ San cười khổ trong lòng, mặc kệ mọi người xung quanh đều đến căn ngăn cô, nhưng cô vẫn không để tâm đến.
“Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-long/2758493/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.