Cố phu nhân trở về nhà, nét mặt tươi tỉnh hơn mọi khi.
Làm gì cũng cười, bà vừa đan khăn quàng cổ vừa ca hát.
Buổi trưa, Cố Kiểm Thiêm trở về thấy tâm trạng của vợ mình hiếm khi được vui vẻ như vậy. Ông ta đưa tay lên nới lỏng cà vạt, sau đó nằm xuống giường.
Mắt nhắm lại, bên tai nghe những câu hát của Cố phu nhân.
“Hôm nay có chuyện gì vui sao?”
Cố phu nhân giật mình, ngoảnh đầu lại, thấy một người nằm ở trên giường.
“A, ông về rồi sao?”
Cố Kiểm Thiêm khẽ ừ một câu, mở mắt liếc nhìn cuộn len đang đan dở trong tay bà.
“Bà đang đan thứ gì đó?”
Cố phu nhân nhìn xuống thành phẩm của mình, trái tim bỗng ấm áp lạ thường, mỉm cười hạnh phúc.
“Tôi đang đan khăn quàng cổ cho con gái!”
“Hai đứa nó lớn rồi, mấy thứ xa xỉ như này cũng không cần đến đâu!
Cố phu nhân lắc đầu, nhẹ giọng đáp lại: “Không! Tôi không đan cho hai đứa!”
“Ngoài hai đứa chúng nó ra, bà còn có đứa con nào khác sao?”
“Đúng vậy!”
Cố phu nhân không một chút do dự gì mà nói ra tất cả sự việc: “Tuy không phải do tôi sinh ra, nhưng trái tim tôi mách bảo tôi phải nhận nuôi con bé!”
“Hửm, bà vẫn khăng khăng đòi nhận nuôi con bằng được sao? Bao nhiêu tuổi rồi mà còn nghĩ đến chuyện đó? Với lại bà không biết hiện tại Cố gia sắp bị phá sản rồi, vậy mà vẫn còn rước nợ vào người!”
Dẫu biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-long/2758369/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.