Thằng bé nhìn chằm chằm vào mặt anh một lúc lâu, trong tay ôm chặt lấy hũ tro cốt màu xám. Bàn tay nhỏ nhắn chỉ vào thân bình, cái miệng nhỏ nhắn chu ra. 
"Ba ba, mau đến thơm mami!" 
Lục Triết Tần mỉm cười, anh vươn tay ra ôm lấy thằng bé vào lòng, nhẹ nhàng hôn lấy cái má mũm mũm của con, sau đó hôn vào thành bình mát lạnh. 
"Buổi sáng tốt lành con yêu!" 
"Sáng an lành vợ yêu!" 
Nhìn thấy cử chỉ của ba mình, Lục Triết Tần nhoẻn miệng cười thật tươi. Thằng bé dùng lực ôm hũ tro cốt thật chắc trong tay, miệng nhỏ chu ra hôn ríu rít, sau đó nó ngẩng mặt lên nói. 
"Ba ba, tối qua mami có ghé qua phòng ngủ của Tiểu Đông!" 
Lục Triết Tần chẳng có mấy ngạc nhiên gì trước những câu nói ngây thơ của trẻ nhỏ. Từ sau khi Khúc Lệ San đi tù, tuy lúc đó anh vẫn rất giận cô nhưng phận làm cha anh không thể nào bóp méo sự thật được. Kể từ ngày thằng bé nhận thức được tất cả mọi chuyện, Lục Triết Tần đã đưa tấm hình của Khúc Lệ San cho nó xem. Từ những giây phút đó, hình ảnh của một người mẹ đã khắc sâu trong tâm trí của Lục Triết Tần. 
Tuy lúc ấy thằng bé ít nói, nhưng khi gặp Khúc Linh San nó nhận ra ngay người đó là kẻ lạ mặt, tuyệt đối không được dính dáng lại gần. 
Lục Triết Đông luôn chạy trốn Khúc Linh San như tránh tà, nhưng chỉ tiếc rằng sức lực của một đứa con nít đâu thể nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-long/2758295/chuong-101.html