Hai người cùng nhau trở lại phòng bếp, trước tiên Nguyễn Ôn Tịch đi lấy nguyên liệu.
"Trong nhà còn ít đồ làm bánh kem, hay chúng ta làm bánh mousse đi." Nguyễn Ôn Tịch đặt nguyên liệu lên bàn bếp, hỏi ý kiến của Hứa Tề Tư.
Trong số các loại bánh kem thì Hứa Tề Tư thích nhất là bánh mousse, cậu không biết vì sao trong nhà vừa lúc có nguyên liệu làm bánh, đáy mắt hơi lóe lên, nhẹ nhàng gật đầu:
"Được."
Được sự đồng ý, Nguyễn Ôn Tịch liền đem nguyên liệu chia ra, rồi bưng tới một mâm trái cây: "Tiểu Thất thích ăn trái cây nào?"
Hứa Tề Tư nhìn mâm đựng trái cây, trong đó có dâu tây, xoài, việt quất....cái nào cũng có thể dùng làm bánh.
Cậu không chút do dự chọn: "Dâu tây đi."
Nguyễn Ôn Tịch đáp 'được' rồi lấy ra dâu tây và việt quất.
"Trước tiên chúng ta nên rửa trái cây đã, em rửa dâu tây còn anh rửa việt quất. Các bước làm đều giống nhau, chúng ta có thể cùng nhau làm."
Hứa Tề Tư gật đầu, chờ Nguyễn Ôn Tịch rửa việt quất xong liền bưng dâu tây qua.
Nguyễn Ôn Tịch để cậu rửa, trong lúc chờ cậu thì anh đi chuẩn bị những thứ khác, đợi cậu rửa xong liền có thể bắt đầu bước tiếp theo.
Toàn bộ các bước tiếp theo hai người đều bảo trì trạng thái tập trung. Hứa Tề Tư làm chậm hơn Nguyễn Ôn Tịch một bước, Nguyễn Ôn Tịch luôn làm trước một bước, sau đó mới tới Hứa Tề Tư.
Đến phiên Hứa Tề Tư làm phần của mình, Nguyễn Ôn Tịch sẽ không cố tình đợi cậu, cũng sẽ không đi đến chỉ cậu. Chỉ khi Hứa Tề Tư thật sự không nhớ rõ bước tiếp theo nên làm gì thì anh mới nhẹ nhàng giải đáp, giải đáp xong cũng sẽ vội vàng làm phần của mình, không có đi qua hỗ trợ cậu.
Thái độ của Nguyễn Ôn Tịch hết sức tự nhiên, Hứa Tề Tư cũng không biết rốt cuộc là cậu tới giúp đỡ hay là tới học làm bánh mousse, chỉ là toàn bộ quá trình đều nghiêm túc chuyên chú làm theo Nguyễn Ôn Tịch.
Cuối cùng Hứa Tề Tư cũng thuận lợi hoàn thành bước cuối cùng, đem khuôn đúc bỏ vào tủ lạnh.
Nguyễn Ôn Tịch đã rửa tay xong, từ phòng bếp đi ra, hỏi:
"Em có muốn uống gì không? Trà sữa hay nước trái cây?"
Hứa Tề Tư ngoan ngoãn trả lời: "Nước trái cây."
Nguyễn Ôn Tịch: "Được. Anh kêu Lý thúc chuẩn bị đá, vừa hay bây giờ là giờ nghỉ trưa, em về phòng nghỉ ngơi một lát đi."
Hứa Tề Tư gật đầu, trở lại phòng mình nghỉ trưa.
Thường ngày cậu có thói quen ngủ một giấc ngắn, lúc sáng dọn dẹp đồ đạc cả buổi nên khi trở về phòng dính giường liền ngủ thẳng giấc cho tới khi Nguyễn Ôn Tịch gõ cửa.
"Tiểu Thất, dậy chưa? Bánh có thể ăn được rồi, anh đi xuống trước nhé."
Âm thanh ngoài cửa rất nhanh liền biến mất, Hứa Tề Tư thức giấc nhưng vẫn còn mơ màng ngồi trên giường, nhìn xung quanh xa lạ một lát mới hoàn hồn, nhớ ra mình đã chuyển nhà rồi.
Cậu đánh một cái ngáp rồi vươn vai, rời giường, chậm rì rì đi xuống lầu. Thẳng tới khi đến cầu thang lầu một liền đụng phải quản gia Lý thúc.
Hứa Tề Tư đang buồn ngủ liền bị dọa tỉnh, cứng người đáp lại: "Chào ngài."
Lý thúc đã biết qua tính cách của cậu, tri kỷ nói: "Nhị thiếu gia đang chờ cậu ở phòng khách, tôi liền không quấy rầy các cậu, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, hoan nghênh tiểu thiếu gia lúc nào cũng có thể tới tìm tôi."
Hứa Tề Tư gật đầu, nhìn Lý thúc rời đi, thoáng thả lỏng cơ thể đi tới phòng khách.
Trong phòng khách, Nguyễn Ôn Tịch đã làm xong nước trái cây, bánh mousse cũng đã được lấy ra đặt trên bàn ăn.
Trên bàn là hai bánh mousse nhỏ đã được làm lạnh xong, bên cạnh là nước ép dâu tây và nước ép việt quất uống kèm đá và trang trí bạc hà, thoạt nhìn rất có cảm giác mùa hè, tuy rằng bây giờ đã vào thu...
Hứa Tề Tư nhìn cái bàn tinh xảo, nhịn không được liền cầm di động lên chụp hình, đồ ăn đẹp đương nhiên là phải chụp trước đã.
Hứa Tề Tư gấp không chờ nổi, kéo ghế ra ngồi xuống, dùng muỗng nhỏ xắn một khối bánh nếm thử, vẻ mặt có chút thất vọng: "Hình như có chút nhạt, dâu tây có vẻ hơi chua."
Nguyễn Ôn Tịch lại nói: "Vậy em uống thử một ít nước trái cây xem?"
Hứa Tề Tư nghe lời, cầm ly nước trái cây uống một ngụm.
Trong nhà đủ ấm áp, nước trái cây bỏ thêm đã cũng sẽ không bị quá lạnh, vị dâu ngọt mượt mà kèm theo cảm giác lạnh lạnh của đá tràn vào cổ họng, thấm đẫm mùi hương dâu tây thơm ngọt.
Đôi mắt Hứa Tề Tư không khỏi long lanh: "Ngọt, uống thật ngon."
Nguyễn Ôn Tịch mỉm cười, nói: "Lúc ấy thấy em cẩn thận cho đường từng chút, có lẽ em không nắm chắc lượng đường, anh liền đoán bánh sẽ không đủ ngọt, nên mới đặc biệt làm nước trái cây ngọt một chút."
Hứa Tề Tư có chút ngượng ngùng: "Thì ra Nguyễn tiên sinh chú ý tỉ mỉ như vậy. Vậy sao lúc ấy Nguyễn tiên sinh không nói?"
Nguyễn Ôn Tịch: "Làm việc đôi khi sẽ có thất bại, theo cá nhân của anh nhiêu đó sẽ không ảnh hưởng tới toàn cục, tiểu Thất, chỉ có trải qua thất bại thì mới có thể nhớ lâu được."
Nói đến đây, anh nhìn Hứa Tề Tư: "Hơn nữa, anh nhìn thấy tiểu Thất rất hưởng thụ quá trình tự mình mày mò, đương nhiên anh sẽ không quấy rầy em."
Lời này của Nguyễn Ôn Tịch thật sự nói đánh trúng trọng tâm trong lòng Hứa Tề Tư, giả như lúc ấy Nguyễn Ôn Tịch tới chỉ cho cậu, có lẽ bước tiếp theo cậu sẽ vì khẩn trương lo sợ mình sẽ lại làm sai ở chỗ nào mà không hoàn thành được chiếc bánh.
Đáy lòng Hứa Tề Tư không khỏi cảm thấy ấm áp, hậu tri hậu giác đáp lại: "Vậy nên vừa rồi thật ra là Nguyễn tiên sinh dạy tôi làm bánh mousse chứ không phải là tới hỗ trợ?"
Nguyễn Ôn Tịch chớp chớp mắt: "Bây giờ tiểu Thất mới nhận ra sao?"
"Có lúc tôi khá là trì độn...." Lỗ tai Hứa Tề Tư đỏ ửng, giọng nói càng lúc càng nhỏ.
Nguyễn Ôn Tịch lại dời tầm mắt về phía đỉnh đầu Hứa Tề Tư, bỗng dưng khẽ cười một tiếng: "Ừm, rất ngốc."
Hứa Tề Tư: "....Trên đầu tôi....có thứ gì sao?"
Nguyễn Ôn Tịch trả lời: "Em dùng màn hình điện thoại nhìn thử xem."
Hứa Tề Tư mờ mịt cầm lấy điện thoại lên xem thử, liền phát hiện đỉnh đầu mình có nhúm tóc không biết tự bao giờ đã dựng lên như cái cây ngốc, rõ ràng là một bộ dáng vừa mới rời giường.
Lỗ tai cậu lập tức đỏ như sắp rỉ máu, xấu hổ giơ tay vuốt vuốt vài cái, nửa ngày mới chịu lên tiếng, nhỏ giọng oán: "Sao ngay từ đầu Nguyễn tiên sinh không nhắc tôi?"
"Bởi vì rất là đáng yêu a." Nguyễn Ôn Tịch nhịn không được liền bật cười thành tiếng, "Thuận tiện anh muốn xem mất bao lâu em mới phát hiện ra."
Vệt đỏ lan từ lỗ tai tới gương mặt Hứa Tề Tư, cả người bừng bừng giống như con tôm luột. Nguyễn Ôn Tịch sợ chọc quá cậu thành thẹn, vẫn là nuốt lại tiếng cười, trở về bộ dáng ôn hòa như ngày thường: "Tiểu Thất hẳn là có việc bận, anh đây không quấy rầy em nữa. Khoảng 6 giờ sẽ có cơm tối, em nhớ xuống dưới ăn cơm."
Hứa Tề Tư gật đầu, cơ hồ như chạy trốn mà trở lại lầu trên.
Đi đến cầu thang, cậu lại nhớ tới lúc vừa xuống lầu đã đụng phải Lý thúc, vệt đỏ còn chưa lui lại bừng lên tiếp.
Ô ô.....mất mặt quá đi!!!!
Hứa Tề Tư trốn về phòng, vùi đầu trong ổ chăn một lát mới bình tĩnh lại. Cậu xoay người nằm ngửa, vì muốn phân tán lực chú ý nên đã lấy di động mở Wechat lên.
Ngày thường Hứa Tề Tư sẽ có hai acc Wechat, một cái dùng trong công việc như thông báo giờ livestream, tương tác công việc, một cái còn lại dùng trong sinh hoạt cá nhân.
Ngoài đời cậu không thích nói chuyện, nhưng lên internet thì lại khác, tương tác trên vòng bạn bè vẫn khá tốt. Bất quá phần lớn là nhưng chuyện vụn vặt hàng ngày, còn những người thực sự quen biết bên ngoài lại không nhiều lắm, ngày thường chỉ có người nhà của cậu mới chú ý tới.
Hứa Tề Tư cũng không để ý tới mấy thứ này, chỉ coi đây như là một cuốn nhật ký thông thường mà cập nhật.
Cậu đăng hình bánh kem và nước trái cây vừa chụp lên vòng bạn bè.
[744]: Lần thứ hai khiêu chiến Bánh Mousse - THẤT BẠI. Nhưng mà đã có tiến bộ kha khá [hình ảnh][hình ảnh].
Bài đăng vừa phát không được bao lâu thì cậu liền nhận được bình luận của em gái mình.
[Em gái]: Anh hai! Anh hai! Hôm nay chuyển nhà cảm thấy sao?
[744]: Vẫn tốt, Nguyễn tiên sinh là một người khá tốt.
[Em gái]: Vậy là tốt rồi, hắc hắc....
[Em gái]: Nếu anh ta dám khi dễ anh, anh liền nói cho em, em nhất định sẽ giúp anh đi méc!
[744]: Sẽ không có chuyện đó đâu. Mà em nói méc là méc ai? Em quen người của Nguyễn gia sao?
[Em gái]: Em họ của chị dâu anh ta là bạn cùng phòng với em.
Hứa Tề Tư suy nghĩ về mối quan hệ bên trong.
Em gái cậu lúc 5 tuổi đã bắt đầu đi học, sớm hơn một năm so với bạn đồng lứa nên hiện tại vừa lên năm nhất đại học. Cô em họ kia có quan hệ rất tốt với chị dâu của Nguyễn Ôn Tịch, năm nay cũng vừa vặn là sinh viên năm nhất.
Không ngờ hai đứa vừa khéo lại trở thành bạn cùng phòng với nhau. Lại nói, hiện tại cậu và Nguyễn Ôn Tịch cũng coi như là bạn cùng phòng.
Hứa Tề Tư lỡ đãng nghĩ, chớp mắt liền tiếp tục trả lời em gái nhà mình.
[744]: Thật trùng hợp a. Bất quá chỉ sợ em không có cơ hội đâu, Nguyễn tiên sinh rất tốt, hôm nay còn dạy anh làm bánh Mousse đấy.
[Em gái]: Oa, em thấy lần trước anh hai rõ ràng có nói là sẽ từ bỏ không làm bánh Mousse nữa, như thế nào lại muốn nghiên cứu tiếp vậy?
[Em gái]: Không ngờ anh hai lại chịu để người khác dạy, không tồi, không tồi, quả là có tiến bộ rồi nha.
[Em gái]: *Vỗ tay**vỗ tay**vỗ tay*
Người trong nhà đều biết rõ cậu là người cực kỳ sợ giao tiếp, luôn muốn giúp cậu nghĩ cách khắc phục, nhưng thấy điều đó thật sự quá miễn cưỡng nên đành từ bỏ, để cậu tự do phát triển.
Hứa Tề Tư nhìn em gái nhà mình quá phấn khích, bất đắc dĩ cười.
[744]: Được rồi, đợi lát nữa không phải em có tiết học sao? Mau đi chuẩn bị đi.
[Em gái]: Biết rồi, biết rồi.
[Em gái]: Hôm nay anh hai chuyển nhà vất vả, đêm nay nhớ đi nghỉ sớm nha!
[Em gái]: Bai bai!
[744]: Ừm *tạm biệt*
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Hứa Tề Tư phát hiện có tin nhắn, vào nhìn xem chỉ thấy thình lình ba chữ *Nguyễn Ôn Tịch*.
..........Nguyễn tiên sinh?
Hứa Tề Tư sửng sốt, cậu nhớ là hình như cậu đâu có thêm Nguyễn Ôn Tịch vào danh sách bạn thân đâu nhỉ?
Bởi vì chứng sợ giao tiếp, thường ngày cậu chưa từng chủ động thêm bạn vào danh sách, lúc sau chuyển tới Nguyễn Ôn Tịch cũng không đề cập, thế nên cậu không nhớ rõ việc này.
Cậu vội vàng vào danh sách tìm kiếm, vừa đi vào liền thấy bên trên ghi là đã thêm từ hai năm trước, là Nguyễn Ôn Tịch chủ động.
Chỉ là sau khi thêm bạn, bọn họ chưa từng giao lưu với nhau. Hứa Tề Tư ngây ngốc, nghĩ một chút liền gửi một icon sang.
[744]: *ngoan ngoãn.jpg*
[Nguyễn Ôn Tịch]: Rốt cuộc tiểu Thất cũng nhớ hai chúng ta đã thêm bạn tốt.
Nguyễn Ôn Tịch trả lời rất nhanh, như là chờ cậu phản hồi liền lập tức nhắn qua liền.
Hứa Tề Tư không biết kế tiếp nên nói gì, luống cuống tay chân trực tiếp ăn ngay nói thật.
[744]: Thật ra.....tôi không có ấn tượng....
[Nguyễn Ôn Tịch]: Ài, thôi....xem ra anh chỉ là một nhân vật bé nhỏ không có tiếng tăm trong danh sách bạn bè của tiểu Thất.
[744]: Không có a....tôi nào có nhiều bạn bè, nhưng đúng thật là....tôi không nhớ khi nào Nguyễn tiên sinh lại add tôi?
[Nguyễn Ôn Tịch]: Là lúc vừa mới qua ngày kỷ niệm một trăm năm thành lập trường.
[Nguyễn Ôn Tịch]: Trước ngày kỷ niệm một tháng, người phụ trách yêu cầu tất cả mọi người để lại phương thức liên lạc để dễ liên hệ.
Nghe Nguyễn Ôn Tịch nhắc, Hứa Tề Tư mới nhớ lúc đó đúng là chuyện này. Lúc đó cậu là trưởng nhóm bộ môn nên thời điểm kỷ niệm ngày thành lập trường kêu cậu lên tặng hoa khiến cậu cảm thấy có chút khó khăn, dứt khoát một lần thêm bạn xong liền bỏ qua một bên không để ý.
Kỳ thực bọn họ còn không cùng một khoa, cũng không có quan hệ gì với nhau. Hơn nữa thuần túy là vì để ngăn ngừa vạn nhất nên mới vội vàng thêm bạn, thực chất mọi người đều không rảnh quan tâm tới một trưởng nhóm bộ môn vô hình.
Lúc đó có một đống người xin thêm bạn, căn bản cậu không nhớ rõ là đã thêm những ai.
Hứa Tề Tư nhìn màn hình, lỗ tai lại từ từ đỏ lên.
[744]: Xin lỗi.....ngày thường tôi không hay dùng Wechat nói chuyện phiếm.
[Nguyễn Ôn Tịch]: Không sao, không sao, anh biết mà.
[Nguyễn Ôn Tịch]: So với nói chuyện phiếm, tiểu Thất thích nhất là đăng trạng thái mà.
[744]: A?.....Thế nên Nguyễn tiên sinh cũng có xem qua trang cá nhân của tôi sao?
[Nguyễn Ôn Tịch]: Ừm...
[Nguyễn Ôn Tịch]: Chẳng lẽ tiểu Thất đơn thuần cho rằng trong nhà trùng hợp lại có nguyên liệu làm bánh a?
Xác thật đúng là như vậy, Hứa Tề Tư lập tức mặt đỏ bừng.
[744]: Vậy hôm nay Nguyễn tiên sinh cố ý dạy tôi làm bánh Mousse?
[Nguyễn Ôn Tịch]: Ừm, tiểu Thất đáng yêu như vậy, sao anh có thể để tiểu Thất nhịn đau từ bỏ bánh Mousse mình yêu thích nhất được.
Hứa Tề Tư nhìn Nguyễn Ôn Tịch nói những lời này, trong đầu không khỏi hiện ra bộ dáng Nguyễn Ôn Tịch cười ôn nhu.
Cậu từ bỏ việc học làm bánh Mousse là chuyện của một năm trước, hơn nữa mấy bài đăng của Hứa Tề Tư chỉ hiện trong vòng bạn bè gần nhất là ba ngày, cậu không ngờ lúc trước Nguyễn Ôn Tịch cư nhiên vẫn còn nhớ kỹ.
Ngoại trừ người nhà thì cậu chưa từng nghiêm túc ở chung với người ngoài bao giờ. Hứa Tề Tư cảm thấy chỉ hai chữ 'người tốt' thì không thể bao quát được phẩm chất của Nguyễn Ôn Tịch, một lúc sau cũng chỉ dám gửi qua ba chữ.
[744]: Cảm ơn ngài.
[Nguyễn Ôn Tịch]: Không có gì.
[Nguyễn Ôn Tịch]: Anh cũng đã từng nói qua, hôm nay nhiệm vụ quan trọng nhất đó chính là để bạn nhỏ tiểu Thất làm quen với việc ở chung một nhà với anh mà.
[Nguyễn Ôn Tịch]: Thoạt nhìn tiến triển cũng không tệ lắm nhỉ?
Hứa Tề Tư nhìn hai từ bạn nhỏ, hai cánh môi bình thường luôn hờ hững cũng không nhịn được mà hiện lên ý cười.
[744]: Vâng, có thể ở cùng Nguyễn tiên sinh, tôi thực vui vẻ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]