Chương trước
Chương sau
Hứa Tề Tư nghe được câu khẳng định của Nguyễn Ôn Tịch, sửng sốt một chút:

"Nhưng mà, Nguyễn tiên sinh còn chưa có ăn....."

Nguyễn Ôn Tịch chỉ cười không nói gì, đổi đề tài: "Em mang ra trước đi, anh đi chuẩn bị chút đồ uống."

Lực chú ý của Hứa Tề Tư nhanh chóng dời đi, ngoan ngoãn gật đầu bưng bánh ra bàn ăn.

Không lâu sau Nguyễn Ôn Tịch cũng bưng hai ly trà sữa đi tới. Trà sữa Nguyễn Ôn Tịch nấu rất hợp khẩu vị của Hứa Tề Tư, mỗi lần cậu nhìn thấy ly trà sữa hai mắt liền lấp lánh mong chờ.

Mà từng biểu cảm của cậu đều bị Nguyễn Ôn Tịch bắt được, không bỏ sót chút nào.

Nguyễn Ôn Tịch đưa ly trà sữa tới trước mặt cậu, mỉm cười: "Chiều nay vất vả cho tiểu Thất rồi."

Hứa Tề Tư lắc đầu, ngồi ngay ngắn bên bàn ăn, rõ ràng là đang rất khẩn trương.

Nguyễn Ôn Tịch xoa đầu cậu: "Đừng sợ, anh cũng đâu phải chuyên gia ẩm thực, chỉ cần là đồ ăn cho tiểu Thất làm, anh đều rất thích."

Cảm xúc nhẹ nhàng từ trên đầu truyền tới, Hứa Tề Tư ngốc lăng, gương mặt ửng hồng lắp bắp nói: "Làm, làm sao vậy?"

Nguyễn Ôn Tịch cười nói: "Không có gì, chỉ là nhìn em đáng yêu quá, không nhịn được."

"Ách?"

Hứa Tề Tư đã quen với việc Nguyễn Ôn Tịch thường nói cậu đáng yêu, tuy cậu vẫn cảm thấy không được tự nhiên, nhưng ngoại trừ tai đỏ mặt hồng ra thì cũng không chống cự hay cảm thấy bài xích.

Đúng bộ dáng đáng yêu không phản kháng mặc người chà nắn.



Nguyễn Ôn Tịch không nhịn được bèn xoa thêm một cái, lúc này mới ngồi xuống cùng nhau ăn bánh.

Hứa Tề Tư vẫn không kìm được, luôn lén nhìn về phía Nguyễn Ôn Tịch. Mãi cho đến khi Nguyễn Ôn Tịch ăn hết một ngụm cuối cùng cộng với lời khẳng định ngon thì cậu mới thở phào nhẹ nhõm, tâm tình tốt lên không ít.

Thực ra khuôn mặt cậu vẫn luôn bất biến nhìn như vô cảm, vậy nên khi vui trên mặt biểu hiện rất nhỏ, nếu không phải đặc biệt chú ý, căn bản sẽ không nhìn ra được.

Nguyễn Ôn Tịch nhìn cả người cậu rốt cuộc cũng chịu thả lỏng mà thưởng thức bánh ngọt, không khỏi nở một nụ cười nhẹ.

Một buổi trà chiều đơn giản rất nhanh liền kết thúc, Nguyễn Ôn Tịch chủ động thu dọn ly dĩa, còn Hứa Tề Tư thì quay về lầu hai ôm mèo con xuống.

Phòng khách ở tầng trệt rất lớn, mấy ngày trước cậu và Nguyễn Ôn Tịch đã sắp xếp một chỗ riêng cho mèo con chơi.

"Meo ~ "

Hứa Tề Tư vừa thả mèo con xuống, nó đã meo meo chạy tới nghịch chiếc lông chim trên cây đồ chơi.

Mấy ngày nay được ăn uống no đủ, mèo con hoạt bát lên rất nhiều, nhảy tới nhảy lui tinh lực mười phần dư thừa.

Hứa Tề Tư kéo chiếc đệm mềm ngồi xếp bằng tay chống cằm, suy nghĩ nên đặt cho mèo con tên gì mới tốt.

Cậu không giỏi đặt tên, chăm chú nhìn mèo con, không bao lâu liền thấy nó 'meo' một tiếng, lại chạy tới chỗ cậu, hai ba cái đã nhảy tọt vào lòng ngực.

Hứa Tề Tư nghe tiếng mèo con kêu mới hồi thần, gãi đầu mèo con: "Mèo nhỏ, em thích tên gì?"

"Meo?"

Mèo con không hiểu Hứa Tề Tư nói gì, chỉ meo một tiếng đáp lại, đầu nghiêng sang một bên biểu lộ sự tò mò.

Bốn bàn chân đã được rửa sạch sẽ, trắng tinh cứ như đang đeo bao tay, duy chỉ có một chân là có hoa văn vằn vện của mèo mướp.

Hứa Tề Tư vừa nghĩ liền nói: "Không bằng gọi em là tiểu Hoa đi?"

"Meo ~ " Tiểu Hoa lăn lộn trong lòng Hứa Tề Tư, ngọ ngoạy một hồi liền nằm yêu lộ ra cái bụng để cho Hứa Tề Tư xoa.

Hứa Tề Tư cong mắt: "Coi như là em đồng ý rồi đó."

Vừa nói cậu vừa duỗi tay xoa vài cái trên bộ lông bụng xù xù của tiểu Hoa.

Nguyễn Ôn Tịch từ trong phòng bếp đi ra, đập vào mắt là hình ảnh một người một mèo đang chơi vui vẻ với nhau.



Anh đi tới trước, ngồi bên cạnh nhìn bọn họ. Lúc này tâm trạng Hứa Tề Tư khá tốt, chủ động trò chuyện với Nguyễn Ôn Tịch:

"Nguyễn tiên sinh, tôi muốn đặt tên cho mèo con là tiểu Hoa."

Nguyễn Ôn Tịch đáp: "Được nha, làm sao em lại nghĩ ra tên này?"

Hứa Tề Tư nắm lấy cái chân trước của tiểu Hoa, "Tiểu Hoa là mèo mướp, trên chân còn có hoa văn vằn vện."

Tiểu Hoa cũng hưởng ứng mà 'meo' một tiếng.

Nguyễn Ôn Tịch không nhịn được cười một chút, nhẹ nhàng xoa đầu tiểu Hoa một phen: "Xem ra nó cũng rất thích cái tên này, vậy cứ gọi là tiểu Hoa đi."

Nghe được câu đồng ý của Nguyễn Ôn Tịch, tâm trạng Hứa Tề Tư đặc biệt tốt, tiếp tục chơi đùa với tiểu Hoa, nụ cười treo trên môi vẫn chưa hề tắt.

Tuy vẫn còn câu nệ không được tự nhiên so với khi livestream, nhưng trạng thái đã thả lỏng thoải mái hơn nhiều so với bình thường.

Nguyễn Ôn Tịch ngồi bên cạnh nhìn cậu, lại nhớ tới hồi ức bốn năm về trước, lần đầu anh gặp Hứa Tề Tư trong buổi tiệc thành niên của em ấy.

Rõ ràng là đã đeo mặt nạ, nhưng khi đối diện với động vật nhỏ thì lại rất tự nhiên, biểu hiện hoàn toàn khác so với dáng vẻ hướng nội trầm tính, hay có thể nói là tự ti.

Cũng bởi vì tự ti nên không dám đi giao lưu, không dám biểu đạt ý muốn của mình, lại càng không dám làm phiền tới người khác.

Bằng năng lực của nhà họ Nguyễn mà nói thì việc điều tra quá khứ của Hứa Tề Tư là chuyện rất đơn giản, nhưng mỗi lần đối diện với ánh mắt thuần túy sạch sẽ của em ấy, Nguyễn Ôn Tịch lại không muốn làm như thế.

Anh nguyện ý chờ, dùng hết sự kiên nhẫn của bản thân chờ một ngày nào đó Hứa Tề Tư sẽ tự mình kể cho anh.

Nguyễn Ôn Tịch cảm thấy, anh có thể chờ được ngày đó.

Ở bên này, Hứa Tề Tư đang chơi cùng tiểu Hoa rốt cuộc cũng cảm nhận được ánh mắt chuyên chú của Nguyễn Ôn Tịch.

Cậu quay đầu nhìn anh, lúng túng hỏi: "Nguyễn tiên sinh....."

Nguyễn Ôn Tịch hoàn hồn, cười xin lỗi: "Xin lỗi, vừa nãy đang suy nghĩ một chuyện."

Hứa Tề Tư: "....."

Hứa Tề Tư chậm rãi chớp mắt, tuy không hỏi gì, nhưng trên mặt bày ra dáng vẻ nghi hoặc.

Nguyễn Ôn Tịch trả lời: "Anh đang nghĩ thứ sáu này tiểu Thất có bận gì không?"



Hứa Tề Tư không ngờ đề tài lại dời đến trên người mình: "Sao, sao vậy? Thứ sáu này Nguyễn tiên sinh muốn tôi đi đâu sao?"

Nguyễn Ôn Tịch cười nói: "Không thể nói là muốn, chỉ là anh tính rủ em đi công viên giải trí với anh."

"....." Trên đầu Hứa Tề Tư hiện ra dấu chấm hỏi to đùng, "Sao Nguyễn tiên sinh lại muốn rủ tôi đi công viên giải trí?"

Nguyễn Ôn Tịch: "Hiện tại không phải kỳ nghỉ, thứ sáu đi sớm một chút sẽ không có nhiều người. Cũng lâu rồi anh không đi công viên trí chơi, nếu tiểu Thất không muốn đi thì cứ từ chối, không sao cả."

Hứa Tề Tư cảm thấy cậu hỏi một đằng Nguyễn Ôn Tịch trả lời một nẻo, nhưng ngẫm lại thấy câu trả lời này hình như cũng không có mục đích xấu.

Cậu nhìn ánh mắt mong chờ của Nguyễn Ôn Tịch, vẫn là không nhẫn tâm từ chối: "Nếu đi với Nguyễn tiên sinh.....thật ra cũng không sao cả."

Nguyễn Ôn Tịch bày ra dáng vẻ nhẹ nhõm: "Thật tốt quá. Vậy sáng thứ sáu chúng ta bắt đầu đi, có được không?"

Hứa Tề Tư gật đầu.

Sau khi đã quyết định xong chuyện đi chơi, Nguyễn Ôn Tịch không quấy rầy Hứa Tề Tư và tiểu Hoa chơi đùa nữa.

Không biết Lý thúc đã xuống tầng trệt khi nào, Hứa Tề Tư để tiểu Hoa tự chơi một mình ở phòng khách, nhờ Lý thúc để ý tiểu Hoa rồi tự mình về phòng lấy đồ.

Trong lúc về phòng, cậu lấy điện thoại ra xem thời gian, có nhìn thoáng qua biểu tượng WeChat bỗng phát hiện thứ sáu chính là sinh nhật mình.

Bất quá cậu cảm thấy Nguyễn Ôn Tịch hẳn là không biết sinh nhật cậu, chỉ cho là trùng hợp thôi.

Hứa Tề Tư không để ý lắm, nhét điện thoại vào túi rồi tiếp tục lên lầu.

- ---------✿byhanako❀-----------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.