Chương trước
Chương sau
Sau khi trải qua buổi sinh nhật ngắn ngủi cùng gia đình, Hứa Tề Tư chào tạm biệt mọi người trong nhà, trở lại xe tìm Nguyễn Ôn Tịch.

Nguyễn Ôn Tịch ngồi trong xe đang làm việc với máy tính, nghe tiếng động bên ngoài mới ngẩng đầu, thấy cậu thì mỉm cười hỏi: "Xong chưa?"

Hứa Tề Tư gật đầu, vui vẻ nói: "Hôm nay quả thực rất vui, cảm ơn......anh Ôn Tịch."

Ba từ cuối Hứa Tề Tư nói chưa quen miệng nên có hơi nhỏ, nhưng lại truyền tới tai Nguyễn Ôn Tịch một cách rõ ràng.

Nguyễn Ôn Tịch nhìn cậu khẩn trương tới mức cả hai tay nắm chặt lấy thành cửa sổ xe, khẽ cười thành tiếng, nhẹ giọng nói: "Có được những lời này của tiểu Thất, chuyến đi hôm nay quả thật rất đáng giá."

Hứa Tề Tư khẽ nâng mắt đối diện với ánh mắt tràn đầy ý cười của anh, một lúc sau mới nở một nụ cười nhẹ nhàng đáp lại.

Khoảng cách vô hình tồn tại giữa hai người trong nháy mắt bỗng chốc được kéo gần với nhau hơn.

Hứa Tề Tư không có bạn bè, nhưng nếu người đó là Nguyễn Ôn Tịch thì cậu rất sẵn lòng.

Xét thấy tí nữa Hứa Tề Tư còn có việc, hai người không ở Hứa gia quá lâu, rất nhanh liền lên xe trở về căn nhà chung của hai người.

Nguyễn Ôn Tịch và cả nhà ba mẹ Hứa sắp xếp thời gian rất tốt, khi Hứa Tề Tư đặt chân vào nhà thì còn tận nửa tiếng nữa mới tới thời gian livestream.

Cậu trở về phòng sửa soạn một chút, chờ gần 9 giờ mới tràn đầy tinh thần bắt đầu buổi livestream, vừa mở lên thì khu bình luận đã ngập tràn lời chúc sinh nhật từ fan.

Nền tảng livestream của Hứa Tề Tư sẽ tự động hiện thông báo 'Sinh nhật vui vẻ' và gửi tặng các streammer những phần quà đặc biệt mỗi khi đến ngày sinh nhật.

Cảm nhận sự nhiệt tình của các fan dành tặng cho mình, Hứa Tề Tư quyết định kéo dài buổi livestream hôm nay thêm 30 phút. Mãi cho đến khi đồng hồ điểm 10 giờ 30 phút thì cậu mới đành chào tạm biệt các fan.

Hứa Tề Tư thoát live, tháo tai nghe xuống và nhẹ nhàng vươn vai, trong mắt vẫn đọng lại ý cười hạnh phúc.

Cho dù ngày sinh nhật đến đây là kết thúc, nhưng đây lại là ngày mà cậu cảm thấy thoải mái và vui vẻ nhất từ trước tới nay.

Hứa Tề Tư duỗi eo, hiếm khi cậu cảm thấy thoải mái và thư thái sau một buổi livestream. Cậu cất gọn tai nghe, đứng dậy chuẩn bị trở về phòng ngủ một giấc thật ngon.

Nhưng khi ra khỏi phòng máy, cậu nghe được tiếng dương cầm du dương từ phòng nhạc truyền tới.



Trải qua khoảng thời gian ở chung ngắn ngủi, Hứa Tề Tư đã chắc chắn một điều đó là ngày thường Nguyễn Ôn Tịch cố ý không đóng cửa phòng nhạc để cậu có thể tùy ý đi vào bất cứ lúc nào.

Hứa Tề Tư nhớ là mọi hôm vào giờ này Nguyễn Ôn Tịch hẳn là đang ở thư phòng xử lí công việc chứ nhỉ? Cậu nghe thấy tiếng đàn liền tò mò đi tới, thông qua cánh cửa đóng hờ nhìn về phía Nguyễn Ôn Tịch.

Trong phòng nhạc, Nguyễn Ôn Tịch ngồi trước cây đàn dương cầm câu có câu không mà đàn, các giai điệu không liên kết với nhau nhưng Hứa Tề Tư biết đây là bản nhạc anh đã đàn thử cho cậu nghe.

Hứa Tề Tư nhìn Nguyễn Ôn Tịch đang sửa từng chút từng chút một, bất quá không biết có phải vì buổi sáng thức dậy quá sớm hay vì cả ngày chưa nghỉ ngơi mà trạng thái hiện tại của Nguyễn Ôn Tịch không được tốt lắm, cứ đàn vài nốt thì sẽ dừng lại, dáng vẻ cau mày không hài lòng.

Mọi ngày Nguyễn Ôn Tịch sẽ luyện đàn vào lúc sáng sớm và sau khi ăn xong bữa tối, hoàn toàn là thời điểm mà trạng thái cơ thể hoàn hảo nhất.

Thời gian thi đấu còn cách một khoảng khá xa, vốn dĩ hôm nay Nguyễn Ôn Tịch có thể chọn nghỉ ngơi sớm nhưng anh vẫn tiếp tục luyện tập khiến Hứa Tề Tư không khỏi nhớ tới hai ngày trước đó, Ôn Mộng có nói một câu

[Cho dù tôi được mọi người gọi là 'lão đại' nhưng tôi cũng chỉ là một ma mới kiên trì rèn luyện kỹ năng để được như bây giờ.]

Có thiên phú tức là đã có ưu thế, nhưng nếu chỉ có thiên phú mà không có sự nỗ lực thì Nguyễn Ôn Tịch đã không thể từng bước đạt tới vị trí như hiện tại.

Đã nhiều lần Nguyễn Ôn Tịch nhấn mạnh với cậu rằng giữa hai người luôn bình đẳng với nhau, cậu đoán chắc là vì anh không thích bị mọi người coi là 'nhân vật thần cấp' chỉ có thể nhìn không thể với?

Hứa Tề Tư nhanh chóng thu lại tầm mắt, xoay người đi xuống lầu hâm một ly sữa bò nóng, bưng tới phòng nhạc rồi nhẹ nhàng gõ cửa.

Nguyễn Ôn Tịch nghe tiếng gõ cửa, giật mình thoái khỏi suy nghĩ, quay đầu nhìn thấy là Hứa Tề Tư mới mỉm cười hỏi: "Là tiểu Thất à? Sao giờ này em còn chưa nghỉ ngơi?"

Hứa Tề Tư cầm ly sữa bò do dự một lát mới đi vào, nhẹ nhàng đặt lên cái bàn nhỏ kế bên.

"Đây là......sữa bò nóng?" Nguyễn Ôn Tịch nhìn ly sữa bò, hoang mang hỏi.

Hứa Tề Tư gật đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi mới vô tình thấy trạng thái vừa nãy của Nguyễn.... anh Ôn Tịch hình như không được tốt lắm. Hôm nay anh cũng đã mệt mỏi cả ngày, có đôi khi nghỉ ngơi một chút sẽ tốt hơn."

Nói xong hai tay Hứa Tề Tư còn xoắn vào nhau, tận lực khiến vẻ mặt mình tự nhiên một chút:

"Tôi không biết anh Ôn Tịch có uống sữa bò hay không, chỉ là cảm thấy uống sữa ấm trước khi ngủ có thể giúp cơ thể thả lỏng tinh thần."

Nguyễn Ôn Tịch ngốc lăng, tâm tình phiền muộn trong nháy mắt bị cuốn phăng đi.

Anh mỉm cười, nhìn Hứa Tề Tư vẫn đang nỗ lực thả lỏng bản thân, đang định nói thì linh cảm chợt lóe lên, nhanh chóng ấn lên phím đàn tạo ra một vài âm tiết.

Tiếp đó Nguyễn Ôn Tịch khéo léo đưa những âm tiết đó xen lẫn vào giai điệu, đoạn nhạc vừa nãy còn bế tắc rời rạc vậy mà giờ đây đã tốt hơn rất nhiều, âm thanh trôi chảy mượt mà.

Giai điệu mới nhẹ nhàng thanh thoát hơn lúc đầu rất nhiều, Hứa Tề Tư nghe sơ qua cảm thấy một màu sắc mới được thêm vào.

Hứa Tề Tư không nhịn được hỏi: "Anh Ôn Tịch đã tìm được ý tưởng mới rồi sao?"

Nguyễn Ôn Tịch rốt cuộc cũng tìm được cách cải thiện giai điệu, tâm tình rất tốt, gật đầu trả lời: "Ừ, mặc dù khởi đầu luôn gặp trục trặc không thuận lợi nhưng đại khái đã có phương hướng xác định. Hôm nay quả thật là nhờ có tiểu Thất nên anh mới có thể tìm được cách giải quyết."

Hứa Tề Tư ngượng ngùng nói: "Tôi cũng không có giúp được gì......anh Ôn Tịch có thể thuận lợi sáng tác là tốt rồi."

Nói rồi cậu đem ly sữa bò đẩy về phía Nguyễ Ôn tịch, "Anh Ôn Tịch cũng nhanh uống đi, nghỉ ngơi sớm một chút."



"Được." Nguyễn Ôn Tịch trả lời, khi bưng ly sữa bò còn không quên trêu cậu một câu, "Chỉ là anh không ngờ mình lại được tiểu Thất rót sữa cho, anh nghĩ phải là ngược lại anh đưa sữa bò cho em mới đúng."

Hứa Tề Tư nghe ra ý tứ bên trong, lỗ tai đỏ ửng lắp bắp phản bác:

"Uống sữa không phân biệt tuổi tác. Hơn nữa.....hơn nữa đây là bạn bè chăm sóc lẫn nhau, không thể cứ mỗi lần đều là anh Ôn Tịch tới chăm sóc cho tôi hoài."

Nguyễn Ôn Tịch cầm ly sữa bò, cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay chảy vào tận đáy lòng.

Anh đứng dậy xoa nhẹ đầu Hứa Tề Tư, dịu dàng nói: "Cảm ơn tiểu Thất, anh sẽ uống hết. Em vừa kết thúc buổi livestream có phải không, mau trở về nghỉ ngơi sớm đi."

Hứa Tề Tư đã quen với động tác xoa đầu của anh, gật đầu đáp, suy nghĩ một chút lại bổ sung: "Tôi về phòng đây."

Nguyễn Ôn Tịch cười đáp lại cậu: "Được, về sau anh xin nhờ tiểu Thất chiếu cố nhiều."

Hứa Tề Tư nhỏ giọng đáp: "Vâng, sau này liền nhờ anh Ôn Tịch chiếu cố nhiều hơn."

"Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Hứa Tề Tư nở nụ cười thật tâm đáp lại Nguyễn Ôn Tịch.

Có vẻ như lấy thân phận bạn bè ở chung, tựa hồ cũng không phải chuyện khó khăn.

- ---------

Ngày 7 tháng 11 trời lập đông.

Nhiệt độ không khí ở thành phố A thay đổi thất thường, tối hôm qua trời vừa mới trút trận mưa cuối cùng của mùa thu thì sáng sớm hôm nay đã trở lạnh. Hứa Tề Tư mới đặt chân xuống phòng khách, nhịn không được đánh liền mấy cái hắt xì.

"Bị cảm rồi sao?" Nguyễn Ôn Tịch bưng bữa sáng từ phòng bếp đi ra, vẻ mặt lo lắng hỏi.

Hứa Tề Tư lắc đầu: "Không có gì, chỉ là trời đột nhiên hạ nhiệt độ, tối hôm qua còn đắp chăn mỏng. Hôm nay anh Ôn Tịch làm bữa sáng à?"

Sau ngày sinh nhật lần đó, Hứa Tề Tư đã nguyện ý kéo ngắn khoảng cách của hai người. Hứa Tề Tư đã bình thản tiếp nhận sự quan tâm của Nguyễn Ôn Tịch, mà cậu cũng rất nỗ lực để đáp lại.

Hiện tại đã qua nửa tháng, Hứa Tề Tư cũng dần quen với quan hệ bạn bè giữa hai người, tính cách của cậu đã cởi mở hơn khi đối diện với Nguyễn Ôn Tịch.

Nguyễn Ôn Tịch trả lời: "Ừm, hôm nay dì Trần xin có chút việc nên xin nghỉ nhưng buổi tối hẳn là có thể trở về gấp để kịp nấu cơm tối."

Hứa Tề Tư không hiểu: "Trở về gấp?"

"Tối nay anh có bữa tiệc gặp mặt bạn bè, buổi chiều phải đi rồi. Buổi tối không kịp về nấu cơm cho em." Nguyễn Ôn Tịch vừa cởi tạp dề vừa giải thích.

"Cũng không thể để tiểu Thất một mình ở nhà bị đói được, vẫn là nhờ dì Trần về nấu cơm thôi."

Hứa Tề Tư nhỏ giọng cãi lại: "Tôi cũng không phải không biết tự chăm sóc cho mình......đói bụng thì tôi sẽ tự tìm đồ ăn mà."



Nguyễn Ôn Tịch chậm rãi nói: "Nhưng sao anh lại nghe được rằng có người nào đó vì mãi mê chơi game mà trời tối thui sắp đi ngủ rồi mới nhớ ra mình chưa có ăn tối?"

Hứa Tề Tư là một người khi đã chú tâm làm gì đó thì sẽ quên hết mọi thú xung quanh, vậy nên mẹ Hứa mới không yên tâm để cậu tự sống một mình.

Cậu không ngờ chuyện này thế mà lại bị mẹ mình kể cho Nguyễn Ôn Tịch nghe.

Sự tự tin của Hứa Tề Tư lập tức bị yếu đi phân nửa: "Chuyện đó.....chỉ là ngoài ý muốn."

"Thế nên anh mới không muốn để chuyện đó phát sinh thêm một lần nữa. Nhờ dì Trần là bảo đảm nhất."

Nguyễn Ôn Tịch vỗ nhẹ đầu Hứa Tề Tư, "Hơn nữa đây là dì Trần nói, dì nghe buối tối anh có việc bận nên đã chủ động đề nghị. Cả dì Trần và Lý thúc đều rất thích em, em không cần tự áp lực cho mình."

Hứa Tề Tư không coi câu cuối cùng là thật, chỉ là không muốn Nguyễn Ôn Tịch lo lắng nên vẫn ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Nguyễn Ôn Tịch lúc này mới yên tâm xoay người rót cho cậu một ly nước ấm, quay lại chủ đề hồi nãy: "Gần đây nhiệt độ không khí thay đổi liên tục, em nhớ uống nhiều nước ấm, mặc thêm quần áo vào, cẩn thận kẻo bị bệnh."

Hứa Tề Tư sợ Nguyễn Ôn Tịch nói nữa sẽ lại lòi thêm mấy chiến tích xấu hổ, nghe anh nói gì cũng gật đầu lia lịa, tỏ ý mình rất nghe lời, miệng nhỏ đem nước trong ly từng ngụm từng ngụm uống hết.

Nguyễn Ôn Tịch tiếp tục dặn dò: "Ở nhà nếu có chuyện gì thì em cứ tìm Lý thúc, lúc nào chán quá có thể chơi với tiểu Hoa. Khoảng bốn giờ chiều anh mới đi, có lẽ chỉ cùng bọn họ ăn bữa cơm rồi đi ca hát, tối anh sẽ về nhà trước 10 giờ."

Hứa Tề Tư lần nữa gật đầu, bỗng cảm thấy có chỗ nào đó là lạ nên hỏi: "Nếu là đi tụ hội với bạn bè, anh Ôn Tịch đi chơi vui vẻ là được, không cần vội vã trở về sớm làm gì."

"Không được đâu." Nguyễn Ôn Tịch như đùa như thật: "Anh về trễ lỡ tiểu Thất ngủ mất thì sữa bò của anh phải làm sao đây?"

Sau lần đưa sữa bò đó, Hưa Tề Tư và Nguyễn Ôn Tịch đã cùng hẹn nhau mỗi tối sẽ thay phiên chuẩn bị 2 ly sữa bò ấm, hôm nay vừa đúng lúc tới lượt của Hứa Tề Tư.

Hứa Tề Tư bị anh chọc cười, đành phải nói: "Vậy tối nay tôi sẽ chuẩn bị sẵn sữa bò ấm chờ anh Ôn Tịch trở về."

Đối với Hứa Tề Tư mà nói, việc uống sữa bò trước khi ngủ là một nghi thức. Nếu Nguyễn Ôn Tịch muốn kiên trì, cậu cũng sẽ không từ chối.

Hứa Tề Tư nghĩ như vậy, rất nhanh liền vứt cảm giác kỳ quái khi Nguyễn Ôn Tịch khai báo hành trình ra sau đầu.

- ---------✿byhanako❀-----------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.