Dương Lệ Nhiên không hay xem tin tức nên không biết thế giới ngoài kia bây giờ đã loạn đến mức nào, mà nếu biết thì cô cũng chẳng quan tâm, bởi thứ làm cô thấy thú vị chỉ có Dạ mà thôi.
"Cái đó.. học muội này.. em sao lại mặc như vậy?"
Mấy vị nam sinh cùng nữ sinh trong trường ai nấy đều nhìn vào bộ váy hầu gái của cô, mắt liếc đến không rời. Bình thường trong trường sẽ cấm học sinh mặc mấy bộ kiểu như vậy, nhưng bây giờ đang trong dịp tổ chức lễ kỷ niệm nên bọn họ cũng coi như là chuyện thường tình. Nhưng nếu tính theo cái đà này thì sớm hay muộn lễ kỷ niệm cũng sẽ bị dỡ bỏ.
Không ngờ cô vẫn có tâm trạng mặc bộ hầu gái này, nên mấy nam sinh và nữ sinh mới liếc không rời mắt.
Một phần vì quá đẹp, đúng chuẩn hầu gái hoàng gia mà họ hay thấy trong phim, một vẻ đẹp thần bí lẫn lạnh lùng pha lẫn chút lãnh đạm, một phần vì.. cảm thấy cô mặc như vậy đi quanh trường có hơi..
Còn Dương Lệ Nhiên thì lại không thấy vậy. Cô khó chịu!
"Có vấn đề gì không ạ?"
"À.. không đâu, không đâu."
"Nếu không có việc gì thì em đi trước vậy."
Dương Lệ Nhiên đảo đôi mắt cá chết của mình, lặng lẳng ném túi rác vào thùng sau đó phủi tay đi về, mặt vẫn có chút khó chịu như cũ. Đào Nguyệt và Chu Ngọc Lan kia chắc chắn ngày hôm đó có mặt lên mới bày ra trò này để cô nhớ lại khoẳng khắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-la-chi-mong/2757130/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.