Đau quá! Thật đau quá.. Không muốn tiếp tục nữa..
Tại sao mình lại phải làm việc này? Không thích chút nào.. đau chết mất.. nó còn đau hơn lúc ông nội dùng roi mây đánh mình.
Đau..
"Nhiên Nhiên! Cô nghe thấy ta nói gì không? Nhiên Nhiên! Không được ngủ!"
Đau quá.. Là ai đang gọi mình vậy?
À đúng rồi.. là Uyển.. nàng ta đang gọi mình. Mình phải mau lên thôi.. không.. buồn ngủ quá.. mệt quá.. đau quá.. không mở mắt được.
"Nhiên Nhiên! Hức.. đừng ngủ mà!" Lãnh Cơ Uyển bất lực đập vào khoảng không, nàng không thể tới cực Dương của Thái cực để cứu Dương Lệ Nhiên vì bản thân chỉ là một linh hồn, cứ thế trơ mắt nhìn thân thể Dương Lệ Nhiên bị tàn phá trong nỗi đau đớn vô tận. Cô ấy ở trạng thái đứng yên đó đã được nửa canh giờ, máu từ khoang mũi loang ra khắp mặt, hốc mắt bắt đầu chảy huyết lệ, vạt áo trắng tinh khôi giờ đã nhuốm sắc đỏ rực của máu, tay phải cầm lệnh bài..
Sớm đã không còn nguyên vẹn nữa..
Lãnh Cơ Uyển chỉ nghe Ưu Vô nói thoáng qua lúc kích hoạt lệnh bài sẽ rất đau đớn, nhưng nàng chưa từng nghĩ nó sẽ đau đớn như thế này. Cực Âm và cực Dương của lệnh bài sẽ giết chết Dương Lệ Nhiên nếu cô ấy cứ cố chấp nắm lấy nó, linh hồn chưa hoàn thiện, chạm vào chỉ có nước chết.
Không được! Nàng không cho phép điều đó xảy ra!
Lãnh Cơ Uyển liều chết lao vào cực Dương của Thái cực cứu người, mặc cho sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-la-chi-mong/2757092/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.