Mặc kệ ánh mắt nóng bỏng và quá mức chăm chú của người đàn ông, cô tập trung vào chiếc dao cạo trong tay mình.
“Anh đừng nhúc nhích, em không có kinh nghiệm sẽ làm anh bị thương.”
Người nọ cười cười, không nói gì, anh hoàn toàn mặc cô muốn cạo thế nào thì cao, dù máu chảy đầm đìa cũng không sao cả, chỉ cần cô thích.
Ban đầu còn bình thường, sau một lúc Cố Yến Nam bị bàn tay to lớn xoa bóp phần eo, cô nhột hơi né tránh, không cẩn thận để lưỡi dao rạch một đường dưới cằm Đường Dã.
Hơi thở cô ngưng trệ, nhìn vết máu rớm ra, nghe tiếng hừ nhè nhẹ của anh, cô giật mình buông dao, vội vàng lo lắng: “Không sao chứ, em xin lỗi.”
Đường Dã lại chẳng bận tâm tới chút vết thương quá mức tầm thường này, anh hôn lên trán cô trấn an: “Không có gì, để anh.”
Cố Yến Nam biết điều, không dám tái ngoáy tay chân nữa, đứng sang một bên nhìn anh cạo râu vô cùng điêu luyện.
Mãi đến khi anh đã hoàn thành xong, rửa sạch sẽ khuôn mặt tuấn tú, cô vừa thu hồi tầm mắt đã bị một hơi thở nam tính cùng hương kem cạo râu vương vấn trong khoang mũi.
Anh đặt cô ngồi trên bồn rửa tay, không có gì kinh ngạc giây tiếp theo anh đã hôn cô.
Trong phòng tắm bao phủ bởi những âm thanh kiều diễm, những hơi thở nóng bỏng, chợt tiếng chuông vang lên không hề đúng lúc, cứ thế cắt ngang lửa tình bừng bừng cháy của đôi tình nhân.
Đường Dã chửi thề một tiếng rời khỏi bộ ngực no đủ của cô, kéo vạt váy đã bị anh đẩy lên cao xuống, đặt một nụ hôn dịu dàng lên cái trán trơn nhẵn rồi mở cửa phòng tắm ra ngoài.
Là nhân viên chuyển hàng siêu thị, Đường Dã rất không vui nhận đống bao bịch đủ loại, trước khi khép cửa anh còn dùng ánh mắt lạnh tanh liếc cậu trai giao hàng.
Cậu trai điếng người, chẳng hiểu ra làm sao, nhưng bản năng tự vệ lập tức phát huy triệt để, cậu trai cười gượng một cái rồi co chân bỏ chạy.
Nửa đêm, người trên giường đang ôm ấp nhau ngủ say sưa thì bị chuông điện thoại đánh thức.
Đường Dã rên một tiếng bực bội, ngồi dậy thò tay ra khỏi chăn quơ điện thoại, cũng không nhìn ai mà nghe máy.
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói gấp gáp, kinh sợ của Ảnh Tử: “Anh, kho hàng cháy rồi.”
Cơn buồn ngủ tức thì bay biến, Đường Dã toan nhảy xuống khỏi giường khoác áo chạy về cửa hàng thì Cố Yến Nam ôm chặt lấy eo anh từ phía sau.
“Em đi cùng.” Giọng cô vẫn còn vương chút ngáy ngủ.
Đường Dã định từ chối lại bắt gặp ánh mắt trong suốt, kiên quyết của cô, anh liền gật đầu.
Cả hai dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến cửa hàng Mê Mộng, lúc này ngọn lửa đã đốt cháy một nửa kho hàng, và đang có dấu hiệu lan rộng.
Đội cứu hỏa bây giờ mới xuất hiện.
Người dân xung quanh cũng cùng nhau góp sức dập lửa nhưng sức cháy quá kinh khủng, chút nước trong tay bọn họ chẳng là gì.
Đội cửa hỏa của thị trấn đúng là không chuyên nghiệp, công tác làm việc lại chậm chạp, thiếu trách nhiệm.
Hiện giờ, ai cũng cầu nguyện chỉ cần không xảy ra án mạng là đủ rồi.
May mắn cửa hàng chỉ có hai nhân viên trông coi, sớm đã được cứu ra. Không bị thương nặng nhưng mà cả kho hàng đều cháy rụi, nhìn vào đám cháy ngùn ngụt kia ai cũng thấy rõ một đống tiền giấy đang bị thiêu đốt trước mắt mà không cách nào ngăn lại, cứ thế nhìn tiền bạc dần tan biến thành tro.
Sắc mặt Đường Dã tối tăm, trong đôi con ngươi đen láy của anh ánh lên từng đợt lửa rực đỏ.
Lòng bàn tay được người phụ nữ bên cạnh nắm chặt, cô dùng chất giọng bình tĩnh, không chút nao núng cổ vũ anh: “Tiền mất rồi còn có thể kiếm, ít nhất không có ai thiệt mạng.”
Lời cô nói thẳng thắn nhưng hoàn toàn chính xác. Cái anh lo sợ là anh em của mình hy sinh, ông trời ít nhiều cũng đã nương tay.
Kho hàng tự nhiên cháy, Đường Dã không tin đây là tự phát. truyện kiếm hiệp hay
Ngày hôm sau, hai đàn em của Đường Dã tỉnh dậy, anh ngồi trong phòng bệnh trầm mặt nhìn bọn họ hỏi cặn kẽ chuyện cửa hàng bị cháy.
Một trong hai chính là cậu chàng có thành kiến với Cố Yến Nam - Lỗ Định, cậu ta không bị thương nặng, chỉ bị bỏng vài chỗ, hít nhiều khói mới ngất đi.
Cậu ta nhăn mặt kể tường tận mọi chuyện.
“Lúc em trở về kho hàng, có ngửi được mùi dầu hỏa nhưng không chú ý lắm, bọn em…” Cậu ta chột dạ rụt vai, lại bị cái nhìn sắc bén của Đường Dã dọa cho run rẩy, lắp bắp khai báo: “Bọn em… có uống chút rượu, không kiểm tra nghiêm ngặt, chủ quan không để ý tới mùi dầu kỳ lạ kia, sau đó… ngủ… ngủ thiếp đi.”
Không cần phải nghĩ nhiều, Đường Dã chắc chắn có kẻ phóng hỏa kho hàng Mê Mộng.
Anh đã bảo Ảnh Tử kiểm tra camera nhưng đã sớm bị kẻ xấu phá hủy.
Kẻ thù của anh… năm năm trước cũng không ít nhưng kẻ hận anh thấu trời xanh chỉ có Trịnh Úy Không.
Lúc trước từ tập tài liệu Cố Yến Nam đưa anh xem, biết được hắn ta chính là kẻ đứng đằng sau sòng bạc Thiên Úy, anh đã khẳng định hắn ta đã lên kế hoạch trả thù anh, hiện tại hắn đang từng bước thực hiện theo kế hoạch.
Hứa Mân chắc chắn đang ở trong tay hắn.
Những ngày nay anh đang cho người của mình theo dõi sòng bạc tiếc là không có một tin tức nào về Trịnh Úy Không hay Hứa Mân.
“Anh… em xin lỗi, là em thất trách.” Giờ kho hàng đều cháy thành tro bụi, hàng tá tiền bạc đã đổ sông đổ bể, cậu ta vừa áy náy vừa tự trách không biết làm sao để chuộc tội. Thầm thề từ nay trở đi sẽ không uống rượu trong ngày trông coi kho nữa, nhưng cơ hội liệu có còn nữa không đây.
Cậu ta cúi đầu, không dám nhìn Đường Dã, mu bàn tay bị bỏng vì siết chặt nên hơi đau. Cậu ta nhăn mặt, hít một hơi sâu muốn ngẩng mặt can đảm xin lỗi đại ca lần nữa thì Đường Dã đã nghiêm nghị cắt ngang: “Được rồi, nghỉ ngơi đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]