Hứa Linh nháy mắt ra hiệu, Hứa Mân cụp mi, cô ta suy nghĩ vài giây rồi đáp: “Hận cũng không có ý nghĩa gì, vì kẻ trực tiếp khiến em thành ra thế này là Trịnh Úy Không.”
“Nhưng nếu không phải vì anh, Trịnh Úy Không sẽ không nhắm vào em.”
Cô ta cười nhẹ một tiếng, thừa nhận: “Đúng vậy, vậy em nên trách anh nhỉ.”
Đường Dã lặng thinh, tiếng giày cao gót đến gần, anh biết Hứa Linh chuẩn bị đưa Hứa Mân đi.
“Anh hết yêu em rồi, Đường Dã.” Không phải hỏi, mà là nói ra một sự thật cô ta buộc phải chấp nhận.
Cô ta thê lương ngẩng mặt lên, hai mắt ửng đỏ, tay vươn ra nắm lấy bàn tay của người đàn ông khẽ vuốt ve. Như thì thầm với người yêu: “Nhưng em thì vẫn như năm năm trước.”
“Mân Mân, anh… xin lỗi.”
Hứa Mân chua xót trong lòng, cô ta cắn môi buông tay anh ra, Hứa Linh đã đến.
“Em đi đây.”
“Khoan.” Đường Dã ngăn lại, mắt đảo một vòng rồi trở lại nhìn Hứa Mân. “Anh sẽ bảo vệ em, chuyện mà năm năm trước anh không làm được, giờ anh sẽ cố gắng cứu em thoát khỏi hắn.”
“Hắn sẽ không buông tha anh." Hứa Mân lắc đầu: "Anh cũng không có cách bảo vệ được em, Đường Dã… có lẽ hắn sắp ra tay với anh mạnh hơn rồi. Cẩn thận.”
Trịnh Úy Không và Đường Dã hiện tại trông có vẻ không liên quan nhưng thực tế cả hai đã ngầm tranh đấu, ai cũng biết là đối phương giở trò, chỉ là ai cũng đang lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-hinh-cua-em/2868145/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.