Sáng hôm sau khi Đường Dã nghe Ảnh Tử báo rằng Cố Yến Nam đã trở về từ sớm, tâm trạng anh cũng theo đó tụt xuống trầm trọng.
Rồi sau đó nữa biết được Cố Yến Nam sẽ lên tàu trở về thành phố ngay trong ngày mai, ngực Đường Dã như bị một tảng đá đè nặng, đến thở cũng thấy khó khăn.
Tối đó, anh chạy xe đến dưới khu chung cư của cô, không thông báo với cô tiếng nào, đơn thuần là anh chỉ muốn ở gần cô thêm một chút.
Đến khi nhìn thấy đèn trong căn hộ tầng ba đã tắt, Đường Dã chợt mở điện thoại gọi cho cô một cuộc cuối cùng.
“Alo.”
Giọng của cô vẫn lạnh nhạt, thờ ơ không chút cảm xúc như trước, cổ họng anh khô khan, người bên kia đầu dây cũng không thúc giục.
Khoảng một phút sau, anh liếm môi rồi khàn giọng: “Nam Nam.”
Cô khựng đi một giây rồi làm như không để ý lắm ừ. “Có chuyện gì sao?”
Anh nói: “Đi đường cẩn thận.”
Cố Yến Nam: “Được.”
“Hy vọng em sống tốt.”
Cô cười khẩy đáp: “Đương nhiên.” Nhưng cô không chúc lại anh.
“Về khoản tiền em cho tôi mượn khi trước…” Cổ họng anh như muốn tắt nghẹn: “ Tôi sẽ sớm trả lại.”
Người nọ không nhiều lời, như thể cô lười phải nói thêm câu nào với anh, chỉ hai chữ: “Tùy anh.”
Cả hai lại im lặng một lúc, Cố Yến Nam vờ ngáp một cái, cô chép miệng: “Muộn rồi, tạm biệt.”
Lần này cô không chờ anh nữa, cuộc gọi được cô kết thúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-hinh-cua-em/2867749/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.