Cố Yến Nam đến trấn Hạnh Phúc đã gần 9 giờ đêm, cô không gọi phiền Đường Dã đi đón mình mà tự bắt taxi.
Về đến Mê Mộng lại phát hiện cửa hàng đã đóng kín từ lúc nào. Sao lại không có ai? Người trông coi kho cũng không.
Cố Yến Nam nghi ngờ, gọi cho Trang Linh. Bất ngờ cô ấy nói hôm nay cửa hàng đóng cửa.
Trang Linh có hỏi cô vài câu, cô trả lời qua loa rồi tắt máy. Lần nữa quay số cho Đường Dã nhưng điện thoại của anh đã nằm ngoài vùng phủ sóng.
Vừa đến bãi đỗ xe vừa liên lạc cho Ảnh Tử.
Gọi tận hai lần cậu mới bắt máy, có điều nghe giọng của cậu hơi khác thường.
Ngồi vào ghế lái, Cố Yến Nam thở nhẹ một hơi vì đã liên lạc được với bọn họ.
Cô hỏi: “Tôi vừa đến trấn, sao không có ai ở cửa hàng?”
Ảnh Tử giật thót, vừa lo lắng vừa chột da, xưa nay cậu không giỏi nói dối người ta, lại còn phải giấu diếm Cố Yến Nam, ậm ừ vài giây mới ho khan trả lời: “Chúng tôi có việc gấp phải sang huyện lân cận, cô Cố cứ nghỉ ngơi trước đi, chắc đêm nay anh Dã không về.”
Càng nói càng đầy sơ hở, Cố Yến Nam cũng lười phải cùng diễn với cậu. Cô nói thẳng, giọng điệu đã mất kiên nhẫn: “Ảnh Tử, cậu không có khiếu nói dối. Nói đi, xảy ra chuyện gì?” Cố Yến Nam khởi động xe, bật loa to rồi đặt điện thoại qua một bên.
Ảnh Tử nuốt một ngụm nước bọt, quả nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-hinh-cua-em/2867718/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.