Thời gian trôi qua rất nhanh, bốn mùa luân chuyển. Năm là đơn vị thời gian dài đối với con người, nhưng với yêu quái mà nói thì đó chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi mà thôi. Sau khi Hà Thanh Phù đầu thai, Trần Hi Hạc thường lén đi thăm bà ấy, thỉnh thoảng Mục Vọng cũng ngồi trên cây để quan sát, nhưng Khương Yếm chẳng đi bao giờ. Trình độ đạo đức của cô khác hẳn hai người. … Cô có thể sẽ trộm trẻ con. Cho nên chỉ cần không gặp thì cô sẽ chẳng nảy sinh d*c v*ng muốn trộm đứa bé đi, sẽ không trộm về chơi vài ngày rồi trả lại. Tuy không đến hiện trường quan sát nhưng Khương Yếm vẫn nắm rõ tình hình hiện tại của Hà Thanh Phù, dù sao Trần Hi Hạc và Mục Vọng cũng ở đó, họ sẽ chia sẻ những gì họ nhìn thấy và nghe được với Khương Yếm. "Trong tiệc tròn trăm ngày cô ấy đã biết lật mình rồi." "Có thể ngồi dậy rồi, lưng cô ấy rất thẳng, ta sợ cô ấy sẽ mệt." "Trong tiệc sinh nhật tròn một tuổi, cô ấy chọn một thanh kiếm nhỏ bằng gỗ đào, ba mẹ cô ấy bảo sau này cô ấy có thể bay bằng thanh kiếm đấy, suy nghĩ kỳ lạ thật." "Cô ấy biết nói rất nhanh, sớm hơn những đứa trẻ khác vài tháng." Đây là những gì Trần Hi Hạc kể. Năng lực của ông ta là có thể tàng hình trong mười phút, vậy nên ông ta thường lẻn vào ngôi nhà đó dự các bữa tiệc khác nhau, lắng nghe cuộc trò chuyện của chủ nhà, ba mẹ của Hà Thanh Phù rất yêu bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-ghet-co-ta-lai-ra-ve-nua-roi/5044457/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.