Hạc yêu rất hài lòng với thân phận này, dù sao ông ta cũng chẳng thể khước từ lợi ích. Ông ta trải chiếc áo khoác màu trắng của mình ở góc địa cung, miễn cưỡng xem thành cái giường rồi bắt đầu hỏi xem bản thân có thể làm gì cho cô bé. Váy cưới nhỏ nhìn Hà Thanh Phù, ý bảo bà ấy có thể nói thay. Hà Thanh Phù ngồi xổm xuống, nói: "Là con muốn gì mà, con hãy suy nghĩ thật kỹ nhé." Sau khi cân nhắc năm phút, cô bé chậm rãi nâng cằm lên: "Bản thể của người là gì?" Tuy cô bé chưa hiểu nhiều về thế gian, nhưng cô bé biết người bình thường không thể có tóc bạc, đồng tử cũng không phải màu vàng, vậy nên không hổ là phụ phi của cô bé, rất hợp với cô bé, đều là yêu quái. "Tiên hạc." Hà Thanh Phù đáp. Hạc yêu tự sửa lại: "Là hạc đầu đỏ." Nói xong ông ta ngồi xổm xuống, quay lưng về phía cô bé, vén mái tóc bạc của mình lên, để lộ hai lọn tóc đỏ bên trong: "Đây là đặc trưng của tộc ta, không giống với hạc trắng." Cô bé chạm vào mái tóc dài của hạc yêu, khẳng định: "Mượt như lòng trắng trứng vậy." Sau đó cô bé đưa ra yêu cầu đầu tiên: "Người có thể biến trở lại bản thể không?" "Được chứ." Hạc yêu rất dễ chịu, tốc độ nói chuyện của ông ta chậm hơn người thường một chút, giọng nói trong trẻo lại dễ nghe. Sau khi biến lại bản thể, ông ta chủ động cúi người xuống đất, ra hiệu cô bé có thể cưỡi lên lưng ông ta. Váy cưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-ghet-co-ta-lai-ra-ve-nua-roi/5044442/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.