Thang máy rơi vào tĩnh lặng. Thẩm Hoan Hoan vội vàng ngồi xổm xuống, muốn đỡ em gái đứng dậy nhưng lại bị Phương Miêu ngăn cản. "Đừng lộn xộn, có lẽ là đột ngột phát bệnh, không nên động vào người cô ấy." Sau khi Phương Miêu lấy điện thoại di động ra gọi điện, cô ta cúi người xuống kiểm tra hơi thở của Thẩm Tiếu Tiếu, sau đó nâng mí mắt quan sát đồng tử của em… "Kỳ lạ, tất cả đều bình thường." Nói xong cô ta cảm nhận được mạch đập của Thẩm Tiếu Tiếu mấy giây, khó hiểu hỏi: "Tần số nhịp tim có hơi nhanh, nhưng vẫn nằm trong phạm vi bình thường… Trước mắt không xác định được nguyên nhân là gì, đợi bác sĩ tới đi." Cửa thang máy từ từ mở ra, đã đến tầng bốn. Phương Miêu bước nhanh hai bước chặn cửa thang máy, sắc mặt Thẩm Hoan Hoan tái nhợt, môi cũng vô thức cắn chặt, cô nàng vội vàng liếc nhìn Khương Yếm, dường như muốn nói gì đó, nhưng ngại Phương Miêu nên không thể truyền đạt thành lời. Trong chốc lát, Thẩm Hoan Hoan lắc đầu. Cô nàng nhẹ nhàng nói: "Không cần gọi bác sĩ, em gái tôi từ nhỏ đã có triệu chứng này, sẽ không sao đâu." Nói xong cô nàng khép năm ngón tay lại, lấy sườn trong cổ tay ấn vào nhân trung của Thẩm Tiếu Tiếu. Nhìn theo góc độ của Phương Miêu, hành động này không có vấn đề gì, nhưng theo góc độ của Khương Yếm, một lá bùa màu vàng đã được ấn chặt vào lòng bàn tay của Thẩm Hoan Hoan. Nửa phút sau, Thẩm Tiếu Tiếu từ từ tỉnh lại, đầu tiên em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-ghet-co-ta-lai-ra-ve-nua-roi/5044299/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.