*Dịch nghĩa: Hoa rừng đã làm tàn phai màu xuân hồng. Mạnh Hướng Giang đã chết, người thân sẽ đến nhận thi thể ông lão. Sớm nhất là mấy giờ sau và muộn nhất là lúc mặt trời lặn, Mạnh Hận Thuỷ chắc chắn sẽ đến. Trước đó đã chào hỏi Khương Yếm qua điện thoại, hơn nữa còn động chạm vào bức tường ở tầng 3, Mạnh Hận Thuỷ nhất định sẽ tìm đến Khương Yếm. Khi đó hỏi lại chân tướng cũng còn kịp. Khương Yếm nói mục đích tìm 2 người: "Chắc là ngày mai sẽ cần đến Thẩm Tiếu Tiếu, xác suất Xuân Hồng còn sống không lớn, có lẽ Mạnh Hận Thuỷ sẽ muốn biết tin tức của em ấy hoặc của Tô Tri Ngư." Thẩm Hoan Hoan hiểu rõ: "Dùng năng lực của Tiếu Tiếu để đổi lấy lời nói thật của Mạnh Hận Thuỷ, đây là giao dịch rất hợp lý." Thẩm Tiếu Tiếu không ý kiến, vội vàng gật đầu: "Đúng đúng." "Vậy đến lúc đó chị Khương Yếm cứ liên hệ trực tiếp với chị em nhé, em không xem điện thoại di động thường xuyên được nên không thể lập tức xem tin nhắn đâu." "Ừ." Khương Yếm đứng dậy cáo từ, trước khi ra khỏi cửa, bỗng nhiên cô chợt nhớ ra điều gì đó nên quay đầu lại nói: "Lâm Hâm Cửu có năng lực gì sao, dường như anh ta có khả năng nhìn xuyên tường." Thẩm Hoan Hoan sửng sốt, nhất thời cô nàng có chút xấu hổ, mím môi đáp: "Xin lỗi, em còn tưởng là em đã nói với chị rồi, ai dè em lại quên mất." "Anh ta có đôi mắt âm dương trời sinh, từ khi sinh ra đã nhìn thấy linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-ghet-co-ta-lai-ra-ve-nua-roi/5044280/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.