Dù kết quả có thế nào, chắc chắn thôn cũng có vấn đề. Sau khi xác nhận được điều đó, Khương Yếm vẫn giữ nguyên tốc độ di chuyển của bản thân, đôi mắt dán chặt vào bóng dáng của Vương Bảo Dân. Thẩm Hoan Hoan mải suy nghĩ về chuyện nhân sâm, Trình Quang đang xem xét cảnh vật xung quanh, nguyên nhân tử vong của kén tằm vẫn còn quanh quẩn trong đầu Hùng An. Thế nên dọc đường đi không một ai mở miệng nói chuyện, bầu không khí lặng im đến lạ thường. Cho tới khi đi đến phòng nuôi tằm, cuối cùng đã có người phá vỡ sự im lặng. "Thầy, giờ con mệt quá, có thể để con nghỉ một lát không?" Bên ngoài phòng nuôi tằm có hai chiếc ghế dựa bằng gỗ chưa có ai ngồi, Thẩm Hoan Hoan vừa chỉ tay vào chúng, vừa nói: "Con có thói quen ngủ trưa, con chỉ ngồi trên ghế dựa một lúc thôi nhé." "Lắm chuyện thật." Giọng điệu của Vương Bảo Dân chẳng mấy tốt đẹp. Thẩm Hoan Hoan dụi mắt, dường như không nghe rõ câu nói ấy. Cô nàng vứt sắc mặt của Vương Bảo Dân ra sau đầu, ngáp một cái, chậm chạp bước ra ngoài phòng nuôi tằm, khi lướt ngang qua Khương Yếm, cô nàng vờ như bản thân đến đi đường cũng không xong, khẽ húc vào bả vai của Khương Yếm, Khương Yếm đỡ lấy Thẩm Hoan Hoan, nhìn cô nàng dần khuất sau cánh cửa, tiện tay đóng cửa phòng nuôi tằm lại. Khương Yếm dời mắt, lười biếng nói: "Đi thôi, chẳng phải nơi khác bị mất một ít thức ăn chăn nuôi sao?" Vì vậy, khi tới nơi cần đến, một cuộc thảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-ghet-co-ta-lai-ra-ve-nua-roi/5044197/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.