Cả hai ngồi nhìn ra hồ nước lớn, trên đó có một hòn non bộ cỡ vừa, nước chảy róc rách trong lành như dòng suối trên thượng nguồn đổ về. Mận lâu lâu lại liếc nhìn Quỳnh Xuân một cái, sao nay nhìn kĩ lại nó thấy cô hai đẹp dữ thần vậy ta. Không phải nó chê trước kia cổ không đẹp, chỉ là lúc trước mỗi lần thấy cô hai nó không dám nhìn thẳng. Một phần là vì thói quen không dám nhìn người lớn, một phần là do lần cuối cùng nó nhìn kĩ càng cô hai trong bộ dáng thường ngày đã là bốn năm năm trước.
Nó biết cô hai đẹp gái, trong trí nhớ của nó Quỳnh Xuân vẫn luôn xinh đẹp như thế.
Mái tóc được búi lên gọn gàng theo tục của ông bà từ xưa, một vài sợi tóc mai rũ xuống, lắc lư theo nhịp điệu của gió. Đôi mắt phượng ngập nước chớp chớp vài cái, nhìn đi xa xăm, đồng tử đen kịt sâu như mặt hồ, không ai biết nàng đang nghĩ gì, nó cũng chẳng dám gạn hỏi. Nó cứng đờ nhìn nàng như thế một hồi lâu, đã bị vẻ đẹp kinh động tâm phách kia làm điêu đứng rồi.
"Em ở đây từ hồi nào?"- Quỳnh Xuân bất chợt nhớ ra gì đó quay sang, lại bắt gặp người kia đang ngẩn ngơ nhìn mình không biết từ lúc nào, phì cười rồi hỏi.
"À dạ? Em mới ăn cơm hồi nãy à."- Mận bừng tỉnh, nó nghe cái gì mà hồi nào hồi nào. Trời đất cô hai hỏi nó ăn cơm hồi nào luôn hả?
"Không mợ hỏi em ở đây hồi nào cơ."- Nụ cười trên môi nàng càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-em/419256/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.