Mặc dù đang bị Ma Kim giữ tay và tứ phía ó đám người che mặt bao vây nhưng Xích Bích vẫn bình thản hỏi:
-Kim gia chủ, đây là ý gì?
Ma Kim nhanh trí trả lời:
-Ta chỉ muốn trả lại khăn che mặt, nếu có gì mạo phạm, xin đạo hữu bỏ qua cho.
Sau đó hắn quay sang phía mấy tên thuộc hạ hét lớn:
-Còn không cút?
Cả đám giáo đồ bị hớ một vố, ngay sau đó vội rút lui.
Kế tiếp Ma Kim đưa chiếc khăn màu đỏ cho mỹ nhân và lịch sự nói:
-Mời vào phòng khách uống trà đàm đạo, hướng này.
Xích Bích nhếch môi cười rồi bước tới khoác tay Ma Kim, vui vẻ nói:
-Không cần trả, tiểu nữ tặng ngài đó, đi thôi nào, gia chủ... hay chàng muốn ta gọi là công tử nhỉ?
-À ờm, sao cũng được.
Hồ Mẫn đứng ngơ ngác như trời trồng khi nhìn thấy nữ tử xa lạ ngang nhiên cướp đi đạo lữ của mình. Nàng bất lực òa khóc nức nở như một đứa trẻ nhưng chẳng ai đoái hoài. Chỉ có vũ hồn Bạch Miêu đang dụi đầu vào chân nàng như muốn an ủi chủ nhân.
Xích Bích nép đầu vào bờ vai săn chắc của Ma Kim hỏi nhỏ:
-Nè, công tử không định dỗ dành phu nhân bé bỏng sao?
Ma Kim lạnh lùng đáp:
-Không cần. Con ả vô dụng đó mít ướt lắm, chiều quá sinh hư, nàng ta vừa rồi ra ám hiệu cho bọn thuộc hạ lao tới bảo vệ thật khiến ta mất mặt.
"Đúng là một kẻ thâm sâu khó đoán, thật thú vị quá đi. Quyết định tự thân đến đây quả không sai mà." Xích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-du-ky-cuu-giai-gioi/380783/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.