Hắc Lang hiếu động chạy như bay tới chỗ chủ nhân, tốc độ của nó đủ để tạo ra một dư ảnh màu đen.
Lữ Phi Nhung dùng hết sức bình sinh nắm lấy cái đuôi của yêu thú đang không ngừng vùng vẫy, bị kéo lê cả trên đoạn đường không hề ngắn.
Ma Kim dịch chuyển tới đằng sau túm cổ áo nữ nô giữ ả lại rồi giở giọng trách móc:
-Tại sao lại thả rông nó vào ban ngày thế?
Lữ Phi Nhung buồn bã nói:
-Nô tì chỉ là đang muốn tranh thủ lúc nó ngủ để tắm rửa rồi cho nó phơi nắng thơm tho. Nô tì thật sự xin lỗi!
Ma Kim thở dài rồi xoa đầu Lữ Phi Nhung, nhẹ nhàng an ủi:
-Tập cho bọn chúng làm quen với ánh sáng mặt trời cũng không tệ. Giao cho ngươi xử lý việc này nhé. Kế sách của ngươi ở Thanh Long Sơn đã đem lại kết quả tích cực.
Lữ Phi Nhung lòng rộn ràng vui sướng, "Dạ" một tiếng rõ to:
-Cảm ơn chủ nhân đã tin tưởng, nô tì nhất định cố hết sức, quyết không phụ lòng của ngài!
Về phần Hắc Lang, con sói này lâu ngày không gặp chủ nhân, với bản tính có phần hoang dã, nó không ngần ngại vồ lấy, đẩy Ma Kim ngã lăn ra đất rồi dùng lưỡi liếm lấy liếm để.
Ma Kim cũng rất thích động vật, trừ côn trùng, nên vui vẻ dùng tay vỗ về, đùa nghịch với sủng vật:
-Ha ha, Hắc Cẩu, chắc là nhớ ta lắm nhỉ? Sau này ngươi mà biết bay, ta sẽ cùng ngươi phi hành, không cần tới con ả ngực phẳng kia nữa.
Bị hắn cà khịa, Hồ Mẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-du-ky-cuu-giai-gioi/380779/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.