Hai tỷ muội đang ngồi tâm sự thì tự nhiên đầu óc cảm thấy có chút lâng lâng, âm khí trong cơ thể bắt đầu thất thoát ra ngoài.
Đôi gò má Thiên Khả ửng đỏ, nàng khẽ nói:
-Ta quên mang theo mền, để ta về phòng lấy.
Chu Tịnh Y liền cản lại:
-Không cần đâu sư tỷ, muội chẳng dùng đến mền, tỷ cứ dùng của muội. Mà tỷ buồn ngủ rồi sao? Thôi thì để có gì ngày mai chúng ta nói chuyện tiếp.
Thiên Khả vui vẻ gật đầu đồng ý.
.
Mặc dù quấn mền quanh người nhưng Thiên Khả vẫn nổi da ga "Quái lạ, hôm nay ta còn không ngủ lõa thể, tại sao lạnh thế nhỉ?"
Không còn cách nào khác, nàng đành vận linh lực để tạo một lớp màng vô hình cách nhiệt ngoài da. Tuy vậy nàng vẫn là không thể nào xoa dịu được nỗi khó chịu, bứt rứt trong người.
Chu Tịnh Y nằm bên cạnh nãy giờ cũng có cảm giác y hệt, ả tự hỏi trong đầu "Liệu đây có phải do lần đầu ta ngủ cùng giường với Khả tỷ không?"
Thử mọi cách từ việc ma sát lòng bàn tay, bàn chân với nhau cho tới cuộn người lại nhưng vẫn không hề có tác dụng, Chu Tịnh Y liền liên tưởng tới việc không đứng đắn "Nếu như được ôm Khả tỷ thì chắc sẽ ấm áp lắm!"
Thật ra Thiên Khả cũng suy nghĩ tương tự mặc dù đối tượng nhắm đến là người khác "Phải chi bây giờ mà nằm cạnh chàng ấy thì tốt rồi..."
.
Ngọn đèn dầu trong phòng bị ảnh hưởng bởi luồng khí bất thường, không ngừng rung chuyển tạo ra khung cảnh lung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-du-ky-cuu-giai-gioi/380777/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.